Nhân Gian Quỷ Thoại - Quá Giới

Chương 31: Trấn Thanh Thủy 3

Chương Trước Chương Tiếp

Tác giả: Mộc Sanh

Editor: YingYing

Cố Dần đứng ở cuối giường, nhìn ổ chăn Tần Phi trải dưới đất, vẻ mặt có chút vi diệu. Nhìn ổ chăn cuộn tròn như túi ngủ bên giường, hắn có một cảm giác kỳ lạ như có con vật nhỏ nào đó làm ổ trên lãnh địa của mình.

Nhưng Cố Dần hiểu rõ mình không phải là người được động vật nhỏ yêu thích, dù là ở kiếp trước hay kiếp này, gần như không có con vật nào thích ở gần hắn. Ngược lại Nguyên Thanh lại rất được động vật nhỏ yêu thích, hắn thường thấy anh bị những sinh linh nhỏ bé đó dày vò đến vẻ mặt bất đắc dĩ.

Cố Dần thu hồi ánh mắt đang nhìn ổ chăn của Tần Phi, xoay người lên giường.

Khi Tần Phi tắm xong đi ra, Cố Dần đang lười biếng tựa vào đầu giường. Chăn chỉ đắp đến nửa thân dưới của hắn, vì tư thế ngồi mà cổ áo choàng tắm hơi mở ra, lộ ra một đôi xương quai xanh và một mảng ngực nhỏ, ẩn hiện đường nét cơ bắp. Tần Phi đoán vóc dáng Cố Dần chắc không kém Cố Văn Khải, không giống anh, cởi hết đồ ra chỉ là một con gà luộc trắng yếu ớt.

Tần Phi lặng lẽ kéo chặt cổ áo choàng tắm của mình, nhanh chân đi đến chỗ ổ chăn mình đã trải, rồi chui vào ngồi xuống, lại khoác thêm áo ngoài, mới yên tĩnh bắt đầu xem ti vi.

Nhưng Tần Phi không yên tĩnh được lâu, bởi vì Cố Dần cầm điều khiển từ xa liên tục chuyển kênh, mỗi kênh hắn đều không dừng lại quá năm phút. Tần Phi không nhịn được nhìn Cố Dần trên giường, mở miệng nói: “Xem đại một kênh nào đó đi, chỉ là giết thời gian trước khi ngủ thôi mà.”

Cố Dần nhàn nhạt liếc nhìn Tần Phi, cuối cùng dừng lại ở một kênh giảng về cờ vây.

Tần Phi: “...”

Cờ vây Tần Phi biết một chút, nhưng loại giảng giải khô khan vô vị này anh hoàn toàn không hứng thú, cho nên xem không lâu, anh đã không nhịn được bắt đầu buồn ngủ. Ngáp một cái rồi nói chúc ngủ ngon với Cố Dần, Tần Phi liền nằm xuống chui vào ổ chăn ngủ.

Cố Dần mãi hơn mười giờ mới tắt ti vi đi ngủ. Sau khi tắt ti vi, trong phòng yên tĩnh lạ thường, Cố Dần nằm xuống không lâu, liền nghe thấy tiếng ho khẽ đứt quãng từ dưới giường truyền lên.

Thể chất Tần Phi không tốt, buổi tối lạnh một chút là dễ bị ho. Tuy trong phòng đã bật điều hòa, anh còn phủ thêm quần áo lên chăn, nhưng sàn nhà dù sao cũng không ấm bằng trên giường, cơ thể vốn đã không được ấm áp, lúc chưa ngủ thì còn đỡ, ngủ rồi thì có chút không chịu nổi.

Tiếng ho khẽ đứt quãng, ho một trận lại dừng một trận. Cố Dần trên giường cuối cùng cũng không chịu nổi ngồi dậy, đưa tay bật đèn đầu giường, trừng mắt nhìn ổ chăn của Tần Phi dưới đất.

Tần Phi cuộn tròn trong ổ chăn, đầu gần như vùi hết vào trong chăn, chăn phồng lên như một gò đất nhỏ.

Lạnh đến vậy sao? Cố Dần nhíu mày nhìn ổ chăn của Tần Phi, không lâu sau lại nghe thấy tiếng ho khe khẽ của đối phương.

Cố Dần xuống giường, cách chăn vỗ vỗ Tần Phi, mở miệng nói: “Dậy đi, lên giường ngủ.”

Tần Phi trong ổ chăn rụt người lại, rồi không có phản ứng gì nữa. Cố Dần nghe kỹ, phát hiện tiếng thở của Tần Phi nghe rất đều đặn, vậy mà đã ngủ say rồi.

Ho đứt quãng như vậy mà vẫn ngủ ngon lành được sao?

Cố Dần mặt không cảm xúc nhìn ổ chăn của Tần Phi, rồi đưa tay cạy ổ chăn của anh ra, lôi người từ trong ổ ra, túm lấy cánh tay xách lên giường.

Bị quăng quật như vậy, Tần Phi cuối cùng cũng tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở mắt nhìn Cố Dần, “Sao vậy?”

“Ngủ!” Cố Dần ném chiếc chăn của Tần Phi lên người anh, rồi mình cũng xoay người lên giường.

Nhưng sau khi kéo Tần Phi lên giường, tắt đèn đầu giường không lâu, Cố Dần bắt đầu hối hận. Tần Phi sợ lạnh, ngủ rồi bản năng sẽ rúc vào chỗ ấm áp. Cố Dần nằm xuống chưa ngủ được bao lâu, Tần Phi đã bỏ rơi cái ổ chăn ban đầu của mình, xâm chiếm vào ổ chăn của hắn. Hắn đẩy người ra, nhưng không lâu sau, người lại lăn trở về vòng tay hắn. Cứ qua lại không biết bao nhiêu lần, Cố Dần cũng không biết cuối cùng mình ngủ thiếp đi như thế nào.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, nhìn Tần Phi vẫn còn đang rúc vào lòng mình tìm hơi ấm, Cố Dần cảm thấy vô cùng khó tin khi mình có thể ngủ được, hơn nữa chất lượng giấc ngủ còn khá tốt.

Cố Dần chưa bao giờ ngủ chung giường với ai, chỉ cần có người trên giường hắn, giấc ngủ của hắn sẽ luôn rất nông. Hắn quá đề phòng người khác, ngoại trừ Nguyên Thanh, hắn chưa từng gặp người nào có thể khiến hắn buông bỏ phòng bị. Vậy mà không ngờ, tối qua ngủ chung giường với Tần Phi, hắn lại có thể ngủ say như vậy.

Nhưng - người này dù sao cũng không phải Nguyên Thanh.

Cố Dần sờ viên hồn thạch đeo trên cổ mình, nhìn sâu vào Tần Phi vẫn còn đang ngủ say, đẩy mạnh anh ra, rồi đứng dậy đi rửa mặt.

Khi Tần Phi tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trên giường, mơ hồ nhớ lại chuyện Cố Dần xách anh từ dưới đất lên giường. Tần Phi dụi dụi mắt, nhìn quanh phòng một lượt, không thấy bóng dáng Cố Dần, trong phòng cũng không có bất kỳ đồ đạc nào liên quan đến Cố Dần, phòng tắm cũng không có động tĩnh gì, liền đoán Cố Dần đã rời đi rồi.

Đợi Tần Phi thu dọn xong, xuống lầu hỏi bà chủ nhà trọ, mới xác định Cố Dần thật sự đã rời đi từ lâu. Hơn nữa còn để lại lời nhắn, bảo Tần Phi nếu muốn đi thì cứ trả phòng.

Tần Phi không trả phòng, lại trả thêm hai ngày tiền trọ, anh định ở đây đợi Trương Tri Tân đến.

“À phải rồi, tôi muốn hỏi một chút, tại sao xe tư nhân ngoài trấn đều không muốn đến đây?” Tần Phi nhớ lại vẻ ấp úng của những tài xế xe tư nhân khi nhắc đến trấn Thanh Thủy, thử mở miệng hỏi bà chủ nhà trọ.

Bà chủ nhà trọ lạnh nhạt ngước mắt nhìn Tần Phi một cái, trên mặt không lộ ra vẻ gì giống như những tài xế xe tư nhân kia, nhưng cũng không có vẻ muốn kể lể gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Bởi vì trong mắt họ, trấn Thanh Thủy là một nơi xui xẻo.”

“Bởi vì những lời đồn không hay đó sao?” Tần Phi hỏi.

“Coi như vậy đi.”

“Đó là những lời đồn gì vậy?”

Động tác sắp xếp sổ sách của bà chủ nhà trọ khựng lại, “Thực ra cũng không hẳn là lời đồn, cũng có một phần là sự thật bày ra trước mắt người ta. Trấn Thanh Thủy bị ngăn cách bởi con sông Thanh Thủy chia thành hai trấn Đông và Tây, chúng ta đang ở đây là Đông trấn, cậu đi về phía Tây, xem thử Tây trấn bên kia sông Thanh Thủy, cậu đại khái sẽ biết chuyện gì xảy ra.”

Tần Phi ra ngoài ăn sáng, rồi bắt xe buýt đến nơi bà chủ nhà trọ nói.

Đi khoảng năm sáu trạm, Tần Phi đến sông Thanh Thủy. Trạm xe buýt Tần Phi xuống nằm trên một con đường nhựa thẳng tắp dọc theo sông Thanh Thủy, xuống đường nhựa là một bãi cỏ phủ đầy cỏ khô, qua bãi cỏ là sông Thanh Thủy.

Sông Thanh Thủy trông không xứng với cái tên của nó chút nào, nước sông không hề có cảm giác trong veo, mà lại có màu xanh đen đục ngầu, không biết bị thứ gì ô nhiễm.

Tần Phi đi đến bờ sông, nhìn sang bờ bên kia. Bên kia là một vùng đất canh tác rộng lớn dọc theo sông, qua vùng đất canh tác đen kịt đó, mới là Tây trấn Thanh Thủy mà bà chủ nhà trọ nhắc đến với anh.

Tần Phi vừa nhìn thấy cái gọi là Tây trấn, không khỏi ngẩn người. Đó là một vùng nhà cấp bốn lụp xụp, trông rất nghèo nàn.

Đông trấn Thanh Thủy tuy so với sự phồn hoa của khu trung tâm thành phố kém xa, nhưng dù sao nhà cửa cũng là những tòa nhà tương đối chỉnh tề. Tuy nhiên, Tây trấn cùng thuộc một trấn, lại dường như lạc hậu so với sự phát triển của Đông trấn cả một thời đại, trông nghèo nàn hoang vu đến mức khiến người ta cảm thấy khó tin.

Rõ ràng là cùng một thị trấn nhỏ, cách nhau một con sông, lại chia cắt hai trấn thành hai thế giới.

Tần Phi nhìn khu nhà cấp bốn đó một lúc, dần dần nhíu mày. Khu nhà cấp bốn đó anh hình như đã từng nhìn thấy rất lâu trước đây, lúc đó cũng là một khu nhà cấp bốn như vậy, cũng là những cánh đồng canh tác đen kịt như vậy... Nhưng trong ký ức của anh, anh chưa bao giờ đến thành phố H, càng đừng nói đến cái trấn Thanh Thủy nhỏ bé này trong thành phố H.

Có phải anh đã nhầm lẫn với nơi nào khác không?

Tần Phi nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn không nghĩ ra manh mối gì, cũng chỉ có thể tạm thời gạt vấn đề này sang một bên, rồi bắt đầu nghĩ tại sao Tây trấn và Đông trấn Thanh Thủy lại tồn tại sự khác biệt kỳ lạ và rõ rệt như vậy. Đều là cùng một thị trấn nhỏ, dù có sự phát triển lệch lạc, cũng không thể lệch lạc đến mức khác nhau cả một thời đại.

Ánh mắt Tần Phi nhìn theo dòng chảy của con sông, không xa nhìn thấy một cây cầu đá, thế là nhấc chân đi về phía cây cầu đá, anh định sang trấn bên kia xem thử.

“Ê! Cậu thanh niên, cậu đi đâu đấy?” Tần Phi vừa đi được vài bước, liền nghe thấy có người gọi anh.

Nhìn theo tiếng gọi, Tần Phi thấy một ông lão cầm chổi, mặc áo khoác màu cam sáng đứng bên đường, Tần Phi đoán ông lão này phần lớn là công nhân vệ sinh của trấn.

“Tôi sang bên kia xem thử.” Tần Phi chỉ tay về phía Tây trấn bên kia sông, nói với ông lão.

“Đừng đi! Nơi đó không tốt đâu.” Ông lão xua tay với Tần Phi, vẻ mặt thành khẩn khuyên nhủ.

Tần Phi liếc nhìn Tây trấn bên kia bờ, quay người đi đến trước mặt ông lão, hỏi: “Bên kia làm sao vậy? Bên đó chẳng phải cũng là trấn Thanh Thủy sao? Tại sao lại khác trấn Thanh Thủy bên này nhiều như vậy?”

“Bên đó cũng là trấn Thanh Thủy, nhưng bên đó khác bên này nhiều như vậy cũng không còn cách nào khác, bởi vì bên đó căn bản không thể động thổ thi công.” Ông lão thở dài nói, “Mười năm trước người trên tỉnh đã muốn sửa đường xây phố cho bên đó, nhưng đội thi công vào chưa được bao lâu, đã có mấy công nhân gặp tai nạn. Lãnh đạo đội thi công đó liền nói đất đó không sạch sẽ, hủy bỏ dự án. Sau đó lãnh đạo trấn trước sau lại tìm năm sáu đội thi công, cũng đều dừng thi công vì tai nạn, cuối cùng rút khỏi Tây trấn.”

“Sao lại như vậy?” Tần Phi hỏi.

“Nghe nói là có quỷ quấy phá.” Ông lão hạ thấp giọng nói, “Khoảng mười mấy năm trước, cụ thể năm nào tôi cũng không nhớ rõ, ở Tây trấn dường như đã xảy ra chuyện gì đó, có cao nhân đến nói với trấn trưởng mảnh đất đó cần làm phép, sau đó Tây trấn liên tục mấy năm, năm nào cũng làm lễ pháp lớn. Sau này trấn trưởng đổi người, trấn trưởng mới không tin chuyện này, lễ pháp cũng dừng lại. Lễ pháp dừng lại chưa được mấy năm, liền xảy ra chuyện đội thi công không thể động thổ.”

“Còn nữa...” Ông lão ghé sát vào Tần Phi, “Dạo này nghe nói bên đó còn có người chết, chết thảm lắm. Cho nên cậu thanh niên, không có việc gì lớn thì đừng có qua đó, kẻo rước phải xui xẻo.”

Người chết? Chính là chuyện mà Trương Tri Tân đã nhắc đến với anh sao? Tần Phi trầm ngâm nhìn về phía Tây trấn đối diện.

“Người trong trấn đều không muốn nói nhiều về chuyện bên đó đâu, tôi thấy cậu có vẻ hiền lành, mới nói nhiều với cậu vài câu đó.” Ông lão vừa nói vừa cầm chổi bắt đầu đi về, đi được mấy bước lại dừng chân nói với Tần Phi, “Đừng qua bên kia biết không? Sáng nay có một cậu thanh niên khuyên thế nào cũng không thèm để ý đến tôi, qua đó rồi đến giờ vẫn chưa thấy về.”

Tần Phi ngẩn người, trực giác nghĩ đến người mà ông lão nói là Cố Dần đã lặng lẽ rời đi.

Sau một thoáng ngẩn người, Tần Phi gật đầu với ông lão, “Tôi biết rồi, tôi chỉ đứng đây nhìn một lát, không qua đâu.”Chương 31:Trấn Thanh Thủy 03

Tác giả: Mộc Sanh

Editor: YingYing

Cố Dần đứng ở cuối giường, nhìn ổ chăn Tần Phi trải dưới đất, vẻ mặt có chút vi diệu. Nhìn ổ chăn cuộn tròn như túi ngủ bên giường, hắn có một cảm giác kỳ lạ như có con vật nhỏ nào đó làm ổ trên lãnh địa của mình.

Nhưng Cố Dần hiểu rõ mình không phải là người được động vật nhỏ yêu thích, dù là ở kiếp trước hay kiếp này, gần như không có con vật nào thích ở gần hắn. Ngược lại Nguyên Thanh lại rất được động vật nhỏ yêu thích, hắn thường thấy anh bị những sinh linh nhỏ bé đó dày vò đến vẻ mặt bất đắc dĩ.

Cố Dần thu hồi ánh mắt đang nhìn ổ chăn của Tần Phi, xoay người lên giường.

Khi Tần Phi tắm xong đi ra, Cố Dần đang lười biếng tựa vào đầu giường. Chăn chỉ đắp đến nửa thân dưới của hắn, vì tư thế ngồi mà cổ áo choàng tắm hơi mở ra, lộ ra một đôi xương quai xanh và một mảng ngực nhỏ, ẩn hiện đường nét cơ bắp. Tần Phi đoán vóc dáng Cố Dần chắc không kém Cố Văn Khải, không giống anh, cởi hết đồ ra chỉ là một con gà luộc trắng yếu ớt.

Tần Phi lặng lẽ kéo chặt cổ áo choàng tắm của mình, nhanh chân đi đến chỗ ổ chăn mình đã trải, rồi chui vào ngồi xuống, lại khoác thêm áo ngoài, mới yên tĩnh bắt đầu xem ti vi.

Nhưng Tần Phi không yên tĩnh được lâu, bởi vì Cố Dần cầm điều khiển từ xa liên tục chuyển kênh, mỗi kênh hắn đều không dừng lại quá năm phút. Tần Phi không nhịn được nhìn Cố Dần trên giường, mở miệng nói: “Xem đại một kênh nào đó đi, chỉ là giết thời gian trước khi ngủ thôi mà.”

Cố Dần nhàn nhạt liếc nhìn Tần Phi, cuối cùng dừng lại ở một kênh giảng về cờ vây.

Tần Phi: “...”

Cờ vây Tần Phi biết một chút, nhưng loại giảng giải khô khan vô vị này anh hoàn toàn không hứng thú, cho nên xem không lâu, anh đã không nhịn được bắt đầu buồn ngủ. Ngáp một cái rồi nói chúc ngủ ngon với Cố Dần, Tần Phi liền nằm xuống chui vào ổ chăn ngủ.

Cố Dần mãi hơn mười giờ mới tắt ti vi đi ngủ. Sau khi tắt ti vi, trong phòng yên tĩnh lạ thường, Cố Dần nằm xuống không lâu, liền nghe thấy tiếng ho khẽ đứt quãng từ dưới giường truyền lên.

Thể chất Tần Phi không tốt, buổi tối lạnh một chút là dễ bị ho. Tuy trong phòng đã bật điều hòa, anh còn phủ thêm quần áo lên chăn, nhưng sàn nhà dù sao cũng không ấm bằng trên giường, cơ thể vốn đã không được ấm áp, lúc chưa ngủ thì còn đỡ, ngủ rồi thì có chút không chịu nổi.

Tiếng ho khẽ đứt quãng, ho một trận lại dừng một trận. Cố Dần trên giường cuối cùng cũng không chịu nổi ngồi dậy, đưa tay bật đèn đầu giường, trừng mắt nhìn ổ chăn của Tần Phi dưới đất.

Tần Phi cuộn tròn trong ổ chăn, đầu gần như vùi hết vào trong chăn, chăn phồng lên như một gò đất nhỏ.

Lạnh đến vậy sao? Cố Dần nhíu mày nhìn ổ chăn của Tần Phi, không lâu sau lại nghe thấy tiếng ho khe khẽ của đối phương.

Cố Dần xuống giường, cách chăn vỗ vỗ Tần Phi, mở miệng nói: “Dậy đi, lên giường ngủ.”

Tần Phi trong ổ chăn rụt người lại, rồi không có phản ứng gì nữa. Cố Dần nghe kỹ, phát hiện tiếng thở của Tần Phi nghe rất đều đặn, vậy mà đã ngủ say rồi.

Ho đứt quãng như vậy mà vẫn ngủ ngon lành được sao?

Cố Dần mặt không cảm xúc nhìn ổ chăn của Tần Phi, rồi đưa tay cạy ổ chăn của anh ra, lôi người từ trong ổ ra, túm lấy cánh tay xách lên giường.

Bị quăng quật như vậy, Tần Phi cuối cùng cũng tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở mắt nhìn Cố Dần, “Sao vậy?”

“Ngủ!” Cố Dần ném chiếc chăn của Tần Phi lên người anh, rồi mình cũng xoay người lên giường.

Nhưng sau khi kéo Tần Phi lên giường, tắt đèn đầu giường không lâu, Cố Dần bắt đầu hối hận. Tần Phi sợ lạnh, ngủ rồi bản năng sẽ rúc vào chỗ ấm áp. Cố Dần nằm xuống chưa ngủ được bao lâu, Tần Phi đã bỏ rơi cái ổ chăn ban đầu của mình, xâm chiếm vào ổ chăn của hắn. Hắn đẩy người ra, nhưng không lâu sau, người lại lăn trở về vòng tay hắn. Cứ qua lại không biết bao nhiêu lần, Cố Dần cũng không biết cuối cùng mình ngủ thiếp đi như thế nào.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, nhìn Tần Phi vẫn còn đang rúc vào lòng mình tìm hơi ấm, Cố Dần cảm thấy vô cùng khó tin khi mình có thể ngủ được, hơn nữa chất lượng giấc ngủ còn khá tốt.

Cố Dần chưa bao giờ ngủ chung giường với ai, chỉ cần có người trên giường hắn, giấc ngủ của hắn sẽ luôn rất nông. Hắn quá đề phòng người khác, ngoại trừ Nguyên Thanh, hắn chưa từng gặp người nào có thể khiến hắn buông bỏ phòng bị. Vậy mà không ngờ, tối qua ngủ chung giường với Tần Phi, hắn lại có thể ngủ say như vậy.

Nhưng - người này dù sao cũng không phải Nguyên Thanh.

Cố Dần sờ viên hồn thạch đeo trên cổ mình, nhìn sâu vào Tần Phi vẫn còn đang ngủ say, đẩy mạnh anh ra, rồi đứng dậy đi rửa mặt.

Khi Tần Phi tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trên giường, mơ hồ nhớ lại chuyện Cố Dần xách anh từ dưới đất lên giường. Tần Phi dụi dụi mắt, nhìn quanh phòng một lượt, không thấy bóng dáng Cố Dần, trong phòng cũng không có bất kỳ đồ đạc nào liên quan đến Cố Dần, phòng tắm cũng không có động tĩnh gì, liền đoán Cố Dần đã rời đi rồi.

Đợi Tần Phi thu dọn xong, xuống lầu hỏi bà chủ nhà trọ, mới xác định Cố Dần thật sự đã rời đi từ lâu. Hơn nữa còn để lại lời nhắn, bảo Tần Phi nếu muốn đi thì cứ trả phòng.

Tần Phi không trả phòng, lại trả thêm hai ngày tiền trọ, anh định ở đây đợi Trương Tri Tân đến.

“À phải rồi, tôi muốn hỏi một chút, tại sao xe tư nhân ngoài trấn đều không muốn đến đây?” Tần Phi nhớ lại vẻ ấp úng của những tài xế xe tư nhân khi nhắc đến trấn Thanh Thủy, thử mở miệng hỏi bà chủ nhà trọ.

Bà chủ nhà trọ lạnh nhạt ngước mắt nhìn Tần Phi một cái, trên mặt không lộ ra vẻ gì giống như những tài xế xe tư nhân kia, nhưng cũng không có vẻ muốn kể lể gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Bởi vì trong mắt họ, trấn Thanh Thủy là một nơi xui xẻo.”

“Bởi vì những lời đồn không hay đó sao?” Tần Phi hỏi.

“Coi như vậy đi.”

“Đó là những lời đồn gì vậy?”

Động tác sắp xếp sổ sách của bà chủ nhà trọ khựng lại, “Thực ra cũng không hẳn là lời đồn, cũng có một phần là sự thật bày ra trước mắt người ta. Trấn Thanh Thủy bị ngăn cách bởi con sông Thanh Thủy chia thành hai trấn Đông và Tây, chúng ta đang ở đây là Đông trấn, cậu đi về phía Tây, xem thử Tây trấn bên kia sông Thanh Thủy, cậu đại khái sẽ biết chuyện gì xảy ra.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)