Tác giả: Mộc Sanh
Editor: YingYing
Lời của Cố Văn Khải khiến Tần Phi khẽ nhíu mày, ngón tay cái vuốt ve cạnh sách, im lặng một lát, mới ngẩng đầu nhìn Cố Văn Khải, chậm rãi lên tiếng: “Cô bé mà tớ thấy, khoảng bốn năm tuổi, mặc áo khoác màu đỏ, ngồi ở ghế sau, dựa vào cửa xe, một bên tóc đuôi bím bị tuột ra, hơn nữa còn bị thương không nhẹ, trán vẫn đang chảy máu.”
Trước đó bọn họ có thể nghi ngờ là Tần Phi nhìn nhầm, nhưng nghe hắn miêu tả chi tiết các đặc điểm của cô bé như vậy, khả năng nhìn nhầm liền trở nên không có căn cứ.
Ba người đều im lặng, tiệm sách nhất thời rơi vào một bầu không khí tĩnh lặng quỷ dị.
Người đầu tiên lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng này là Tạ Triết, hắn dựa người về phía sau, tựa vào lưng ghế sofa, cười trêu chọc: “Ông chủ, anh kể chuyện ma đấy à!”
Tần Phi không để ý đến Tạ Triết, Cố Văn Khải lại lộ vẻ trầm tư, hồi lâu sau móc điện thoại di động ra, vừa bấm số vừa nói: “Để tớ gọi điện cho đồng nghiệp ở bộ phận cảnh sát giao thông, hỏi xem trong số những người gặp tai nạn xe cộ đó có cô bé nào mà cậu nói không.”
Cuộc gọi của Cố Văn Khải kết thúc rất nhanh, sau khi đầu dây bên kia bắt máy, anh ta không nói lời thừa, đi thẳng vào vấn đề hỏi đáp án mình muốn biết, sau đó nghe đối phương nói xong, đáp lại hai tiếng rồi cúp điện thoại.
“Hai bên xe gặp tai nạn, một bên trên xe chỉ có một mình chủ xe, bên còn lại là Trương Kiếm Cường mà chúng tôi nghi ngờ có liên quan đến vụ cướp ngân hàng, lúc xảy ra tai nạn trên xe ngoài hắn ra chỉ có vợ hắn là Trần Bình, và con trai bốn tuổi của hắn là Trương Lỗi, không có ai khác. Mà người bị thương trong vụ tai nạn chỉ có con trai hắn là Trương Lỗi, do va chạm gây trật khớp cánh tay, trên người không thấy có máu.”
Tạ Triết sờ cằm, hứng thú nói: “Vậy chẳng lẽ đây thật sự là gặp ma rồi?”
Đối với câu hỏi của Tạ Triết, Cố Văn Khải không phủ nhận cũng không khẳng định, mà hỏi Tần Phi: “Cô bé mà cậu thấy ở trong chiếc xe nào?”
“Biển số xe thì tôi không nhớ, tôi nhớ là ở ghế sau của chiếc xe mà nắp capo bị đâm lật lên, ngồi cùng với một người phụ nữ.” Tần Phi đáp.
Cố Văn Khải lấy ra mấy tấm ảnh từ trong túi, rút một tấm đưa cho Tần Phi xem: “Là người phụ nữ này sao?”
Tần Phi nhìn một lúc, gật đầu khẳng định: “Đúng là cô ấy.”
“Cô ấy là vợ của Trương Kiếm Cường, Trần Bình.” Xem ra người dư ra chỉ có cô bé kia... Cố Văn Khải cất ảnh đi, uống cạn ly cà phê còn lại, rồi đứng dậy khỏi ghế sofa: “Trương Kiếm Cường và người nhà bây giờ vẫn còn ở bệnh viện, tôi qua đó xem tình hình thế nào.”
“Ê! Chờ đã! Cảnh sát Cố, anh cảm thấy cô bé đó rốt cuộc là gì?” Tạ Triết gọi lại Cố Văn Khải đang định bước ra ngoài hỏi.
“Có khả năng chỉ là Tần Tiểu Phi bị ảo giác thôi, cậu đừng nghĩ nhiều.” Cố Văn Khải xua tay, rồi đi vào lối đi giữa các kệ sách.
Nhìn theo cảnh sát Cố rời đi, Tạ Triết không nhịn được lại quay sang hỏi Tần Phi: “Ông chủ, anh thấy thế nào?”
“Thấy thế nào là sao?” Tần Phi đang suy nghĩ gì đó, đột nhiên nghe thấy Tạ Triết hỏi, nhất thời không phản ứng kịp.
“Cái cô bé mà anh thấy đó! Anh thấy là gì? Là quỷ sao?”
Tần Phi liếc nhìn Tạ Triết, nói: “Cái đó à... chắc là do tôi nhìn nhầm thật, cậu xem hôm nay tôi bị cảm rồi, đầu vốn đã choáng váng.”
Mặc dù Tần Phi nói với Tạ Triết rằng cô bé chỉ là ảo giác do mình nhìn nhầm, nhưng trong lòng anh rất rõ ràng, đó không phải là ảo giác. Lúc đó cô bé này mang đến cho anh một cảm giác tồn tại rõ ràng như vậy, không thể nào là ảo giác được.
Còn cô bé đó có phải là người hay không…
Bây giờ nhớ lại kỹ cảnh tượng lúc đó, Trần Bình ngồi cùng cô bé ở ghế sau, lúc đó cô ta vẻ mặt lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn vào trong xe, nhưng ánh mắt của cô ta không hề một lần nào rơi vào người cô bé, mà là rơi vào vị trí giữa cô ta và cô bé, vị trí đó từ góc nhìn của Tần Phi lúc đó không nhìn thấy được, nhưng liên hệ với tình hình đã biết – Trương Kiếm Cường lái xe gặp nạn, con trai Trương Kiếm Cường là Trương Lỗi bị trật khớp cánh tay do va chạm, vợ Trương Kiếm Cường là Trần Bình ở lại ghế sau, mà người khiến Trần Bình trong lúc lo lắng vẫn thường xuyên chú ý đến, không nghi ngờ gì chính là con trai cô ta và Trương Kiếm Cường, Trương Lỗi. Cho nên – Tần Phi cơ bản có thể khẳng định, ở góc khuất tầm nhìn của anh, người nằm đó hẳn là Trương Lỗi, người duy nhất trong số những người gặp tai nạn mà anh không tận mắt nhìn thấy. Còn cô bé kia mặt đầy máu, Trần Bình lại làm ngơ không hỏi, thậm chí không nhìn một cái, nói cách khác, cô bé đó đối với Trần Bình mà nói chẳng khác nào không tồn tại…
——Cô bé đó phần lớn không phải là người dương gian rồi.
Quỷ có hình thái rõ ràng như vậy Tần Phi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, trước đó, anh chỉ có thể cảm nhận được từ cảm giác, hoặc là phát hiện từ những hiện tượng bất thường, nhiều nhất cũng chỉ nhìn thấy một đám sương mù xám xịt, điều này khiến Tần Phi có chút để ý, cho nên trên bàn ăn tối, Tần Phi không nhịn được lên tiếng hỏi Trương Tri Tân: “Ông ba, quỷ có hình thái rõ ràng hơn so với quỷ bình thường có gì đặc biệt không?”
Trương Tri Tân vừa gắp một miếng thịt gà định bỏ vào bát mình, bộ râu dê khẽ nhếch lên, tay cầm đũa cũng run lên, miếng thịt gà rơi ra khỏi bát. Nhưng Trương Tri Tân đã không còn tâm trạng để ý đến miếng thịt gà đó nữa, ông đặt bát đũa xuống, nét mặt nghiêm trọng mà Tần Phi chưa từng thấy qua, dùng giọng thấp trầm nói: “Đó là lệ quỷ chết oan uổng, không được chết yên lành. Vong hồn bình thường lảng vảng ở dương gian, chỉ là chấp niệm chưa dứt, cuối cùng đều sẽ nhập luân hồi, chúng nhiều nhất chỉ ảnh hưởng đến vận số của người dương gian, mang đến một vài tai ương bệnh tật, nhưng – lệ quỷ ở lại dương gian là để đòi nợ trả mạng, hơn nữa thường không thấy máu không bỏ qua. Con đã nhìn thấy rồi sao?”
“Vâng, sáng nay đi qua hiện trường một vụ tai nạn xe cộ thì thấy...” Tần Phi thành thật trả lời.
“Con tháo bùa hộ mệnh xuống cho ta xem.”
Tần Phi nghe lời tháo chiếc bùa hộ mệnh đeo trên cổ xuống, đưa cho Trương Tri Tân.
Trương Tri Tân mở chiếc túi vải nhỏ ra, lấy lá bùa màu vàng bên trong ra, Tần Phi kinh ngạc thấy, một góc của lá bùa dường như bị lửa đốt qua, thiếu mất một mảng nhỏ, hơn nữa mép của mảng bị thiếu còn đen sì. Trương Tri Tân nắm trong tay lá bùa rõ ràng đã bị hỏng một góc, vẻ mặt càng trở nên nghiêm trọng.
Sau khi bữa tối kết thúc trong bầu không khí nặng nề, Trương Tri Tân im lặng trở về phòng mình, làm cho Tần Phi một chiếc bùa hộ mệnh mới để anh đeo vào. Sau đó Trương Tri Tân lại lôi ra một cuốn sách đóng gáy bằng chỉ khâu bìa rách nát, thần thần bí bí một mình ngồi trên ghế sofa lật xem nửa ngày, lại xoắn xuýt rất lâu, đến khi Tần Phi tắm xong định đi ngủ, ông mới dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với Tần Phi: “Dạo này ta phải đi ra ngoài một chuyến, con về nhà ở hay là tiếp tục ở đây?”
“Con đâu phải con nít đâu mà ở một mình thì sợ.” Tần Phi bất đắc dĩ nói.
Trương Tri Tân nói: “Mẹ con dặn ta phải chăm sóc con cho tốt, ta phải có trách nhiệm với con!”
Tần Phi: “Ông ba, hai chữ 'trách nhiệm' đừng có dùng bừa bãi.”
Trương Tri Tân trừng mắt nhìn Tần Phi một cái, tiếp tục nói: “Con đừng có chạy lung tung, những chỗ kỳ lạ tuyệt đối không được đi! Có tình huống khẩn cấp thì gọi điện cho ta.”
Trương Tri Tân hình như đã lên đường rời đi trong đêm, dù sao lúc sáng sớm Tần Phi thức dậy đã không thấy Trương Tri Tân đâu nữa. Anh cũng không để ý, tự mình làm đại bữa sáng, ăn xong thì đến tiệm sách.
Tiệm sách vừa mở cửa không lâu, Thẩm Vi ca sáng vừa dọn dẹp vệ sinh xong, thì tiệm sách liền có hai người trước sau bước vào.