Nhân Gian Quỷ Thoại - Quá Giới

Chương 28: Quy hồn 8

Chương Trước Chương Tiếp

Tác giả: Mộc Sanh

Editor: YingYing

Tạ Triết vừa sắp xếp lại những cuốn sách khách đặt sai chỗ, đi dọc theo hành lang giữa khu đọc và giá sách về phía quầy bar, đột nhiên nghe thấy chuông trên cửa quán sách vang lên một tiếng giòn tan. Tạ Triết khựng lại, rồi vòng qua giá sách nhìn về phía hành lang cửa ra vào quán sách, sau đó cậu nhìn thấy Tiêu Dung.

“Hoan nghênh quý cô xinh đẹp.” Tạ Triết làm một động tác mời khoa trương với Tiêu Dung.

Tiêu Dung mặc một chiếc áo khoác phao dài màu trắng, nửa khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong khăn quàng cổ. Nhìn thấy Tạ Triết từ sau giá sách đi ra làm trò quái dị với cô, cô kéo khăn quàng cổ xuống, cười với cậu.

Tiêu Dung gầy đi rất nhiều, vẻ mặt trắng bệch vẫn còn, nhưng trông có tinh thần hơn mấy ngày trước một chút, nụ cười trên mặt dường như không còn gượng gạo như vậy nữa.

“Uống gì ạ?” Thấy Tiêu Dung đi đến trước quầy bar, Thẩm Vi lên tiếng hỏi.

“Giống như trước đây.” Tiêu Dung đáp.

“Cappuccino?”

“Ừm.” Gọi cà phê xong, Tiêu Dung đi về phía chỗ ngồi quen thuộc của Tần Phi.

Trước đây Tiêu Dung đến tiệm sách đều chọn một chiếc ghế sofa không xa chỗ Tần Phi, một mình ngồi đọc sách hoặc ngẩn người. Nhưng hôm nay cô không muốn ngồi một mình, sau khi hỏi ý kiến Tần Phi, liền ngồi xuống đối diện Tần Phi.

Tần Phi khẽ gật đầu với Lý Thành đang bay lơ lửng bên cạnh Tiêu Dung, rồi ánh mắt chuyển sang Tiêu Dung, “Chị muốn xem sách gì không? Em giúp chị lấy.”

Tiêu Dung lắc đầu, chống hai tay lên cằm, nhìn Tần Phi nói: “Không cần đâu, chị ở nhà thế nào cũng không thể bình tĩnh được mới đến đây. Nên muốn nhìn dáng vẻ em đọc sách, dáng vẻ khi em đọc sách, luôn có một cảm giác khiến người ta đặc biệt an lòng.”

Tần Phi cười cười, nói: “Em còn có công dụng này sao?”

“Có chứ!” Tiêu Dung nói xong, hơi dừng lại một chút, “Thực ra chị đến tìm em còn có một chuyện khác... Giáng sinh em có rảnh không?”

Hôm nay là ngày 19 tháng 12, Giáng sinh là năm ngày sau, Tần Phi nghĩ một lát, dạo này anh không có chuyện gì quan trọng. Ngày Giáng sinh tiệm sách có lẽ sẽ đông khách hơn bình thường một chút, nhưng Hà Thích Đông sẽ đến làm thêm, ba người cũng có thể xoay sở được.

“Hôm đó em không có việc gì.” Tần Phi nói.

“Vậy ngày Giáng sinh em có thể cùng tụi chị ra ngoài không?”

“Tụi chị” trong lời Tiêu Dung chỉ cô và Lý Thành.

Thất Tịch năm nay Lý Thành không thể về cùng cô theo hẹn, cho nên đã hẹn cô Giáng sinh sẽ về cùng cô đi dạo hết chợ đêm thành phố S từ đầu đến cuối, cùng nhau ôn lại cảm giác hẹn hò như trước khi kết hôn.

Nhưng đối với Tiêu Dung, cái ước hẹn đó thực hiện hay không thực ra không quan trọng, nghe Lý Thành hứa hẹn điều đó, cô đã đủ vui vẻ rồi. Hơn nữa, có thể gả cho Lý Thành, Tiêu Dung cảm thấy đó là hạnh phúc lớn nhất trên đời này, cô không muốn gì hơn nữa, cô chỉ muốn cùng Lý Thành ở bên nhau trọn đời mà thôi.

Nhưng, Lý Thành lại khắc ghi cái ước hẹn đó trong lòng, đến chết cũng không buông bỏ.

Tạ Triết bưng ly cà phê Thẩm Vi pha tới, đặt trước mặt Tiêu Dung, thấy cô đang nói chuyện với Tần Phi, hơn nữa không tiện bị người khác nghe thấy, đặt cà phê xuống rồi đi chỗ khác.

Tiêu Dung hai tay ôm ly cà phê, cúi đầu nhìn bọt cà phê trong ly, im lặng một lát, mới chậm rãi mở lời, “Tình trạng của A Thành người bình thường không nhìn thấy anh ấy, cho nên chị muốn em đi cùng bọn chị, dù chỉ có một người cũng được, chị hy vọng có người có thể nhìn thấy anh ấy, chứng minh anh ấy đã thực hiện lời hứa với vợ mình.”

“Em hiểu rồi, em sẽ đi.” Tần Phi đáp, lời đã nói đến nước này anh cũng không thể không đồng ý. Sau Giáng sinh, Lý Thành có lẽ thật sự phải đi rồi…

Tiêu Dung uống một ngụm cà phê, ngước mắt nhìn Tần Phi, hỏi: “Nếu chị không thực hiện cái ước hẹn này với A Thành, A Thành anh ấy... A Thành anh ấy có phải sẽ mãi không rời đi không?”

“Chị, chuyện này không tốt cho cả chị và chồng chị, chị nên biết điều đó.” Vẻ mặt Tần Phi trở nên có chút nghiêm túc.

Trương Tri Tân đã nói, Lý Thành vì hồn phách suy yếu nên cần phải bám vào người Tiêu Dung, như vậy Tiêu Dung sẽ bị ảnh hưởng bởi quỷ khí. Hơn nữa, ở lại dương gian quá lâu, đối với Lý Thành ở trạng thái quỷ hồn tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Kết cục có thể thấy trước chỉ có hai - biến mất hoặc biến thành lệ quỷ, dù là cái nào cũng không phải là chuyện đáng mừng.

Tiêu Dung lại cụp mắt xuống, hàng mi rũ xuống khẽ run rẩy, khẽ nói: “Phải... như vậy không được, không thể làm như vậy...”

Ngày Giáng sinh, Tần Phi đợi Tiêu Dung ở đầu phố chợ đêm đã hẹn. Đúng bảy giờ tối, Tiêu Dung rất đúng giờ xuất hiện.

Tiêu Dung tối nay có trang điểm nên sắc mặt vốn trắng bệch trông khá hơn một chút. Tần Phi chào Tiêu Dung một tiếng, rồi ánh mắt rơi vào Lý Thành bay lơ lửng bên cạnh Tiêu Dung. Trên mặt Lý Thành nở nụ cười dịu dàng, gật đầu với Tần Phi coi như chào hỏi. Tần Phi lại không đáp lại lời chào của Lý Thành, mà nhìn thẳng vào anh ta, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ.

Không biết có phải ảo giác của anh không, Lý Thành... trông giống như trong suốt hơn nhiều so với lần đầu anh nhìn thấy…

“Ngẩn người gì vậy!” Tiêu Dung đưa tay quơ quơ trước mắt Tần Phi, “Chị và A Thành vào chợ đêm đây, tối nay đông người, em đừng có lạc mất.”

“Em biết rồi, em sẽ không lạc đâu.”

Chợ đêm là một nơi có đủ thứ để ăn chơi, bình thường người đến đã không ít. Vào ngày đặc biệt như tối nay, người ở chợ đêm càng đông hơn, hoặc là nhóm bạn bè tụ tập, hoặc là từng cặp tình nhân, vô cùng náo nhiệt.

Tiêu Dung luồn lách trong dòng người, hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, Lý Thành chặt chẽ đi theo bên cạnh cô, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, giống như tất cả các cặp tình nhân đang yêu nhau. Chỉ là, cặp tình nhân này của họ lại không thể thể hiện tình cảm với những người xung quanh, trong mắt những người bình thường xung quanh, chỉ nhìn thấy một mình Tiêu Dung mà thôi…

Tần Phi không xa không gần đi theo Tiêu Dung và họ, luồn lách trong đám đông, khi đi ngang qua một quán trà sữa, đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt khiến người ta không mấy thoải mái rơi trên người mình.

Tần Phi nhạy cảm quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi. Người đàn ông đó để một mái tóc đen dài rất hiếm, dùng một chiếc vòng bạc lỏng lẻo buộc lại, bím tóc buộc lại rủ xuống sau lưng. Nhưng người đó đang quay lưng về phía anh, không giống chủ nhân của ánh mắt mà anh cảm nhận được.

Trong đám đông nhiều người như vậy tìm ra người vừa nãy nhìn chằm chằm anh rõ ràng không phải là một chuyện thực tế, Tần Phi đảo mắt nhìn quanh một vòng, rồi cũng bỏ cuộc. Quay người đuổi theo Tiêu Dung sắp đi khuất bóng.

Khoảng hơn chín giờ, Tiêu Dung cuối cùng cũng đi đến cuối chợ đêm. Cuối chợ đêm, qua đường, chính là quảng trường thành phố S. Tiêu Dung dừng bước trước đài phun nước ở quảng trường thành phố, quay người chạy về phía Tần Phi đang đứng không xa, nhét điện thoại di động của mình vào tay Tần Phi.

“Em có thể giúp bọn chị chụp một tấm ảnh không? Tôi và A Thành vừa đến thành phố này cũng chụp ảnh ở đây.”

“Được.” Tần Phi nhận lấy điện thoại di động của Tiêu Dung, mở chức năng chụp ảnh.

Tiêu Dung chạy trở lại, đứng bên cạnh đài phun nước, hư không làm một động tác như đang khoác tay ai đó. Tần Phi thấy Lý Thành duỗi ra cánh tay gần như không nhìn thấy của mình, xuyên qua khoảng trống giữa cánh tay Tiêu Dung, giống như anh ta đang được cô ấy khoác tay.

Tần Phi cầm điện thoại lên, nhấn nút chụp ảnh.

Trên màn hình điện thoại lưu lại một tấm ảnh, trên ảnh chỉ có một mình Tiêu Dung, đang làm một động tác khoác tay ai đó.

Khi Tần Phi chụp xong tấm ảnh đó, nhìn lại Tiêu Dung, bóng dáng nửa trong suốt của Lý Thành bên cạnh Tiêu Dung trước đó đã biến mất. Tiêu Dung vẫn giữ nguyên tư thế khoác tay ai đó, trên mặt vẫn còn nụ cười khi chụp ảnh. Tần Phi nhìn Tiêu Dung, muốn nói với cô ấy Lý Thành đã đi rồi, nhưng anh há miệng, lại không nói được gì.

Một lúc sau, nụ cười trên mặt Tiêu Dung dần thu lại, lặng lẽ đứng trước đài phun nước.

“A Thành anh ấy đi rồi sao?”

“Ừm.”

Tiêu Dung chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu gối, vùi mặt vào đầu gối. Tiếng khóc nghẹn ngào đứt quãng vang lên, còn chưa truyền đi xa, đã tan biến trong gió lạnh.

Tiêu Dung ngồi xổm trước đài phun nước khóc rất lâu, cho đến khi trên trời rơi xuống những bông tuyết, mới đứng dậy được Tần Phi vẫn luôn chờ đợi đưa về nhà.

Ngày hôm sau Giáng sinh, đường phố phủ một lớp tuyết, không dày, nhưng trông trắng xóa rất có hương vị mùa đông.

Tám giờ rưỡi sáng, tiệm sách Vi Trần vừa mở cửa, Tần Phi liền thấy Tiêu Dung xách vali đẩy cửa bước vào. Cô ấy đến để từ biết, cô ấy phải rời khỏi thành phố này rồi.

“Mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi!” Tiêu Dung nói với Tần Phi như vậy khi rời đi.

Tuy đôi mắt sưng đỏ vì khóc vẫn chưa tiêu, nỗi buồn trong đáy mắt vẫn chưa hết, nhưng dường như cô ấy một mình cũng có thể tiếp tục bước đi.

Không lâu sau khi từ biệt Tiêu Dung, điện thoại di động của Tần Phi vang lên.

“Alo, xin chào, xin hỏi có phải là Tần Phi không?” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ dịu dàng.

“Tôi là Tần Phi, cô là ai?” Tần Phi hỏi.

“Chúng tôi thuộc Bệnh viện Đa khoa số 3 thành phố H, ông Trương Tri Tân đang hôn mê nhập viện, chúng tôi đã xem danh bạ điện thoại của ông ấy, nhưng không liên lạc được với người nhà, người đưa ông ấy đến bảo chúng tôi liên hệ với anh.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)