Tác giả: Mộc Sanh
Editor: YingYing
“Giáng sinh?” Tiêu Dung nhíu mày, lục tìm trong ký ức những thông tin liên quan đến chồng mình và ngày Giáng sinh.
“Nghĩ ra gì chưa?” Tần Phi nghiêng đầu nhìn Tiêu Dung hỏi.
“A Thành hình như có nói với chị một chuyện liên quan đến Giáng sinh, nhưng cụ thể là gì thì tạm thời không nhớ ra...” Tiêu Dung khổ sở cười nói, “Chị ngay cả chuyện A Thành luôn ghi nhớ trong lòng cũng không rõ, chị thật là... một người vợ không xứng chức...”
Lý Thành muốn an ủi Tiêu Dung, bay đến bên cạnh Tiêu Dung, đưa tay muốn ôm cô ấy vào lòng, nhưng tay lại xuyên qua cơ thể Tiêu Dung, không chạm vào được gì. Lý Thành có chút sốt ruột xoay quanh Tiêu Dung một vòng, rồi nhìn Cố Dần, lại nói gì đó với hắn.
Cố Dần nhàn nhạt liếc nhìn Lý Thành một cái, rồi mới không nhanh không chậm đứng dậy khỏi ghế sofa.
“Để bù đắp cho việc Thất Tịch không về kịp, anh ta hứa sẽ cùng cô đón Giáng sinh.” Cố Dần truyền đạt lời Lý Thành xong, liếc nhìn Tiêu Dung đang trợn tròn mắt, quay người đi về phía huyền quan.
Tần Phi lo lắng nhìn Tiêu Dung, nhưng không biết lúc này nên nói gì mới tốt. Nhưng Tiêu Dung thực ra không cần ai nói gì cả, cô ấy chỉ muốn một mình yên tĩnh, cho nên cô ấy vẫy vẫy tay, bảo Tần Phi đừng lo cho cô ấy.
Tần Phi ngập ngừng một lát, rồi mới quay người bước ra khỏi nhà Tiêu Dung, giúp cô ấy đóng cửa huyền quan lại, đi đến cầu thang, lại phát hiện Cố Dần, người ra trước anh một bước, vậy mà vẫn chưa đi.
“Anh đang đợi tôi sao?” Tần Phi hỏi.
“Đúng vậy!” Cố Dần nhếch khóe môi, nhưng nụ cười lộ ra lại không mấy thân thiện, “Đây là ân tình thứ sáu cậu nợ tôi rồi.”
Tần Phi: “...” Vậy anh đặc biệt đợi ở đây để thu phí sao?
Ân tình thứ sáu... Tần Phi cảm thấy ân tình này nợ có chút oan uổng, sau khi nhìn thấy Lý Thành chỉ vào tờ lịch, tuy anh không nghĩ ra ngay Lý Thành muốn biểu đạt điều gì, nhưng nghĩ ra cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Tuy nhiên, Cố Dần cái người chủ nợ này, lòng nhân từ và hào phóng chắc chắn không liên quan gì đến hắn một chút nào, hơn nữa hình như từ ngày phát hiện ra lời nguyền trên người anh, Cố Dần còn vô cớ nhằm vào anh.
Tần Phi và Cố Dần cùng nhau ra khỏi khu dân cư, Tần Phi phải về tiệm sách, nơi Cố Dần muốn đi lại không tiện đường với anh.
“Vậy tôi về tiệm sách đây, hôm nay cảm ơn anh.” Tuy cảm thấy ân tình thứ sáu mình nợ có chút oan uổng, nhưng Tần Phi vẫn lên tiếng cảm ơn Cố Dần.
Đương nhiên, dù đã cảm ơn, Tần Phi cũng không hy vọng Cố Dần sẽ khách sáo với anh. Sau khi nhận được tiếng đáp nhàn nhạt của Cố Dần, anh cùng Cố Dần chia tay ở cổng khu dân cư.
Bóng dáng Tần Phi mặc có chút ú nu dần đi xa, Cố Dần lại vẫn đứng ở cổng khu dân cư nhìn theo bóng lưng anh ngày càng khuất xa. Trước đây hắn tưởng rằng người này chính là chuyển thế của Nguyên Thanh, khi biết mình nhầm lẫn, hắn đã từng trút giận lên người anh. Nhưng đó chỉ là cảm xúc nhất thời, dù có trút giận thế nào, sau đó cũng sẽ không để lại gì.
Tuy nhiên, hình như hắn lại sai một lần nữa, khi gặp lại Tần Phi, sự giận cá chém thớt đó dường như trở thành một thứ kéo dài, không nhịn được mà gây khó dễ cho anh, nhưng lại rất kỳ lạ, hắn không thích nhìn thấy anh buồn rầu vì chuyện của người khác. Loại cảm xúc kỳ lạ này, trong ký ức của hắn chỉ từng xuất hiện với Nguyên Thanh. Nhưng Tần Phi không phải Nguyên Thanh, hồn thạch đã nói rõ với hắn, hơn nữa trên người Tần Phi, hắn gần như không tìm ra điểm nào giống với Nguyên Thanh, ngoại trừ cái tính cách ôn hòa chậm chạp đó.
Có lẽ, chính vì cái tính cách giống với Nguyên Thanh đó, mà cuối cùng hắn không thể làm ngơ trước sự cầu cứu của Tần Phi. Nghĩ đến đây, Cố Dần không nhịn được mà tự giễu cợt nhếch môi, hắn thật sự nhớ Nguyên Thanh đến mức có chút ma ám rồi, vậy mà lại vì một người chỉ giống tính cách, nhưng không phải Nguyên Thanh, mà để cảm xúc của mình bị anh chi phối.
So với tâm trạng phức tạp của Cố Dần, tâm trạng của Tần Phi đơn giản hơn nhiều, anh chỉ có chút ngại ngùng với Thẩm Vi, tuy rằng đã mua lại phần đồ ăn sáng thứ hai, nhưng vì Cố Dần lại làm lỡ một lúc, phần đồ ăn sáng thứ hai này mang về quán sách cũng đã nguội lạnh.
“Xin lỗi, vốn định mang về cho em lúc còn nóng, trên đường gặp chút chuyện. Xong việc vốn định mua lại cho em một phần khác, nhưng quán đó đã bán hết món em muốn rồi.” Tần Phi áy náy nhìn Thẩm Vi.
“Không sao, không sao, em lên lầu mượn lò vi sóng của lão Chu hâm lại là được.” Thẩm Vi nhận lấy hai phần đồ ăn sáng trong tay Tần Phi, nói với Tần Phi, “Ông chủ, em đi rồi về ngay.”
Thẩm Vi quả thật không lâu sau đã trở lại, chỉ là khi trở về cô không đi một mình, sau lưng cô còn có Tống Mông. Thẩm Vi mang đồ ăn sáng lên lầu mượn lò vi sóng, kết quả dụ được Tống Mông cái tên háu ăn xuống. Nhưng đi xuống chỉ có một mình Tống Mông, không thấy Chu Tuấn luôn đi cùng Tống Mông đâu.
“Lão Chu đâu?” Tần Phi không thấy Chu Tuấn, liền mở miệng hỏi.
“Ở thành phố H bên cạnh xảy ra mấy vụ án mạng kỳ lạ, tình hình có chút đặc biệt, hiện tại giới truyền thông vẫn chưa đưa tin. Có một vụ xảy ra ở vị trí giáp ranh giữa thành phố H và thành phố S của chúng ta, cho nên cảnh sát thành phố S cũng tham gia điều tra, lão Chu bị gọi đi giúp rồi.” Tống Mông nói.
“Sao anh không đi cùng?” Tần Phi hỏi.
“Cảnh sát chỉ mời lão Chu, tôi không tiện đi theo.” Tống Mông xòe tay với Tần Phi, rồi tiếp tục nói với Thẩm Vi, “Em có hai phần đồ ăn sáng, chia cho tôi một phần nhé?”
“Còn một phần là của ông chủ nhà tôi.” Thẩm Vi nói.
“Tần Tiểu Phi, cậu ăn sáng rồi đúng không?” Tống Mông quay đầu hỏi Tần Phi.
“Ừm, ăn rồi.” Tần Phi nói.
“Thấy chưa, Tần Tiểu Phi không cần, cho nên Vi Vi em vẫn nên chia phần đồ ăn sáng dư ra cho người cần như tôi đi.” Tống Mông vươn tay, nhếch cái cằm vốn dĩ không nhìn ra của mình, ra hiệu bảo Thẩm Vi đưa phần đồ ăn sáng dư ra cho anh ta.
“Một mình tôi ăn hai phần không được sao?” Thẩm Vi rất kiên quyết từ chối yêu cầu của Tống Mông.
“Vi Vi, em thật là càng ngày càng keo kiệt.” Tống Mông thở dài, quay người, vẫy vẫy tay, rồi đi về phía ngoài tiệm sách, “Thôi, thôi, mập mạp tôi tự đi kiếm ăn vậy.”
Không lâu sau khi Tống Mông đi, Tần Phi nhận được điện thoại của Trương Tri Tân, nói là phải đi thành phố H một chuyến, không biết khi nào về, nhưng nếu có việc gì có thể lập tức gọi điện thoại cho ông, Tần Phi cười đáp. Thực ra từ sau khi Cố Dần cho anh bùa hộ mệnh, anh đã không còn mấy khi gặp phải tình huống bị quỷ quấn lấy không tha nữa. Cho nên, tuy rằng Trương Tri Tân đối với Cố Dần đủ kiểu không vừa mắt, nhưng đối với năng lực của Cố Dần vẫn là bội phục. Tần Phi tiện thể nói chuyện Cố Dần giúp giao tiếp với hồn ma của Lý Thành, Trương Tri Tân cũng chỉ lẩm bẩm vài câu, không vì không vừa mắt Cố Dần mà nói những lời nhỏ nhen.
Sáng sớm ngày thứ hai sau khi Trương Tri Tân đi thành phố H, Tiêu Dung một lần nữa với tư cách khách hàng, xuất hiện ở tiệm sách của Tần Phi.