Nhân Gian Quỷ Thoại - Quá Giới

Chương 26: Quy hồn 6

Chương Trước Chương Tiếp

Tác giả: Mộc Sanh

Editor: YingYing

Khi Tần Phi nhìn thấy Cố Dần và Cảnh Bác Văn, hai người cũng nhìn thấy Tần Phi. Tần Phi lên tiếng chào hỏi bọn họ, Cố Dần chỉ lạnh lùng liếc anh một cái, ngược lại Cảnh Bác Văn, người anh chỉ gặp một lần ở cổng nhà Cố Dần, lại rất nhiệt tình trò chuyện với anh.

“Vậy anh đặc biệt chạy đến quán ăn sáng này mua đồ ăn sáng sao?” Cảnh Bác Văn liếc nhìn đồ ăn sáng Tần Phi đang xách trên tay, “Mua cho bạn gái sao?”

“Không phải, là mua cho em gái ở cửa hàng.”

Lời giải thích của Tần Phi lại nhận được một nụ cười ẩn ý của đối phương, rõ ràng là không tin lời anh nói. Tần Phi cũng không tiếp tục giải thích, chuyện này càng giải thích càng không rõ.

“Nhưng anh mua bữa sáng hơi muộn, bây giờ đã hơn chín giờ rồi.” Cảnh Bác Văn liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói với Tần Phi.

“Tôi khoảng tám giờ đã đến rồi, chỉ là gặp chút chuyện, bị chậm trễ.” Tần Phi nói đến đây hơi dừng lại, nghiêng đầu nhìn Cố Dần. Muốn giao tiếp với hồn ma của Lý Thành, bên Trương Tri Tân xem ra không còn cách nào rồi, không biết Cố Dần có cách nào không.

Ánh mắt Tần Phi dừng lại trên người Cố Dần một lát, Cố Dần liếc xéo nhìn sang, chế nhạo: “Cậu đang si mê tôi sao?”

“...Không, chỉ là có một vấn đề muốn hỏi anh một chút.” Đột nhiên cảm thấy người này không chỉ khắc nghiệt, mà còn có xu hướng tự luyến. Tần Phi bất đắc dĩ thở dài, rồi lại ngập ngừng nhìn Cảnh Bác Văn, anh không biết những chuyện về hồn ma có thích hợp nhắc đến trước mặt Cảnh Bác Văn hay không.

Cảnh Bác Văn nhận ra sự do dự trong mắt Tần Phi, cười nói: “Nếu anh muốn nói với Cố Dần chuyện riêng tư, tôi có thể tránh mặt.”

“Cũng không tính là chuyện riêng tư gì...” Tần Phi nghĩ nghĩ, cảm thấy Cảnh Bác Văn đã là bạn của Cố Dần, nói chuyện ma quỷ trước mặt anh ta chắc cũng không có vấn đề gì. Thế là anh kể sơ qua chuyện của Tiêu Dung cho hai người nghe, “Cho nên tôi muốn biết, còn có cách nào khác để giao tiếp với loại hồn ma như Lý Thành không.”

“Cái này đơn giản thôi mà!” Cảnh Bác Văn nói, “Cố Dần có thể nghe hiểu minh ngữ, tức là lời quỷ nói, nhờ anh ấy giúp anh chẳng phải tốt sao.”

Mắt Tần Phi sáng lên, quay đầu mong đợi nhìn Cố Dần.

“Tại sao tôi phải giúp cậu? Quan hệ giữa tôi và cậu chưa tốt đến mức cậu nói gì tôi cũng sẽ ra tay giúp đỡ đâu nhỉ?” Cố Dần khoanh tay nhìn xuống Tần Phi, “Nói đến quan hệ giữa cậu và tôi, từ căn bản mà nói thì không có chút giao tình nào. Đến giờ, cậu nợ tôi tổng cộng năm ân tình, cho nên cậu là con nợ, còn tôi là chủ nợ của cậu.”

“Cố Dần...” Cảnh Bác Văn bất đắc dĩ gọi một tiếng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Cố Dần, hơi ngẩn người, rồi lộ ra vẻ suy tư.

Thái độ của Cố Dần đối với Tần Phi có chút kỳ lạ, tuy rằng Cố Dần hắn vốn dĩ khắc nghiệt, nhưng chưa bao giờ cố ý nhằm vào một người mà gây khó dễ. Nhưng, dáng vẻ Cố Dần đối diện với Tần Phi bây giờ, lại cho Cảnh Bác Văn cảm giác hắn đang cố ý gây khó dễ cho Tần Phi. Vậy là người này làm sao mà đắc tội Cố Dần cái vị sát thần này rồi? Tần Phi trông có vẻ ngoan ngoãn như vậy, nhìn thế nào cũng không giống người sẽ đi đắc tội Cố Dần.

“Cái đó... Tần Phi, tôi cũng coi như có chút nghiên cứu về phương diện quỷ hồn, chuyện giao tiếp với quỷ hồn này tôi có thể giúp được.” Cảnh Bác Văn vừa nói vừa chú ý vẻ mặt Cố Dần. Lời này vừa nói xong, quả nhiên thấy ánh mắt Cố Dần nhìn anh ta lạnh đi. Cảnh Bác Văn mặt không đổi sắc, giả vờ không thấy vẻ mặt Cố Dần, tiếp tục nói, “Nếu anh không ngại, tôi có thể đi cùng anh một chuyến.”

Tần Phi có chút bất ngờ, Cảnh Bác Văn trông bình thường như vậy mà cũng là người trong giới thông âm hỏi quỷ. Không thần thần quỷ quỷ như Trương Tri Tân, cũng không có tính cách tồi tệ như Cố Dần... Thôi được rồi, thật ra người làm nghề này cũng không nhất định đều đặc biệt như vậy, như anh hai của Cố Văn Khải, Cố Văn Thanh cũng rất bình thường.

Tần Phi suy nghĩ hơi lan man một chút, không lập tức đồng ý với Cảnh Bác Văn, Cảnh Bác Văn nhìn hắn một lát, lại bổ sung: “Tôi không lấy tiền công của anh, miễn phí.”

“Cậu không phải sắp trễ chuyến bay rồi sao?” Cố Dần ở bên cạnh lạnh lùng nói.

“Còn chút thời gian, chắc là kịp chứ?” Cảnh Bác Văn giơ tay nhìn đồng hồ nói, “Hơn nữa Tần Phi chẳng phải đã nói, cái cô Tiêu Dung đó ở ngay trong khu dân cư này, không cần đặc biệt mất thời gian đi đường vòng.”

Cố Dần: “Cậu chắc chắn sẽ không trễ giờ sao?”

Nghe Cố Dần nói vậy, Cảnh Bác Văn ngập ngừng. Lần này anh ta vội về là để tham gia cuộc họp gia tộc, trễ giờ thật sự không tốt, anh ta không muốn thấy trong khoảng thời gian anh ta trễ một chút, bị mấy người gọi là trưởng bối kia chiếm chỗ.

Dưới hàng mi rũ xuống của Cảnh Bác Văn, ánh mắt tối sầm lóe lên, khi ngước mắt nhìn Tần Phi lần nữa, trong mắt chỉ còn lại vẻ ôn hòa áy náy.

“Xin lỗi, Tần Phi, tôi phải về nhà một chuyến trước đã. Nhưng chuyện đó tôi đã đồng ý rồi, vậy tôi sẽ cố gắng về sớm, hoặc tìm người khác đến giúp anh.” Cảnh Bác Văn nói xong, lại cười nhìn Cố Dần một cái, “Đương nhiên, tiền đề là Cố Dần kiên quyết tuyệt đối không giúp anh.”

Cảnh Bác Văn để lại số điện thoại cho Tần Phi, bảo anh có cần gì thì cứ gọi điện cho anh ta. Dặn dò xong, Cảnh Bác Văn mới chào tạm biệt Tần Phi, bước chân đi về phía trước. Chỉ là Cảnh Bác Văn đi chưa được bao xa, lại dừng bước, nghi hoặc quay đầu nhìn Cố Dần. Cố Dần hai tay đút túi quần, đứng đó với vẻ tùy ý, căn bản không có ý định tiếp tục đi cùng anh ta.

“Cậu không tiễn tôi ra sân bay sao?” Cảnh Bác Văn hỏi.

Cố Dần không chút cảm xúc nhìn Cảnh Bác Văn, “Một mình cậu đi thì lạc đường sao?”

Cảnh Bác Văn: “...”

Bị nói đến không còn lời nào để đáp lại, Cảnh Bác Văn im lặng nhìn Cố Dần một hồi lâu, rồi mới quay người tùy ý vẫy tay, một mình đi về phía trạm xe phía trước. Chuyện quỷ hồn Tần Phi nói, xem ra không cần anh ta giúp nữa rồi, Cố Dần lúc này ở lại, khả năng cao là sẽ tiếp nhận.

Cố Dần nhìn bóng lưng Cảnh Bác Văn đi xa, quay đầu đối diện ánh mắt Tần Phi, vừa định mở miệng, liền nghe Tần Phi nói: “Vậy tôi cũng về tiệm sách đây, tạm biệt.”

Tần Phi không hy vọng Cố Dần sẽ lịch sự đáp lại, nói xong lời tạm biệt, liền bước qua Cố Dần đi về phía trước.

“Đứng lại!” Cố Dần vươn tay, túm lấy chiếc khăn quàng cổ sau gáy Tần Phi.

“Còn chuyện gì sao?” Bị ép dừng bước, Tần Phi vừa đưa tay nắm lấy khăn quàng cổ, phòng khi bị ngạt, vừa quay đầu hỏi.

Cố Dần liếc nhìn Tần Phi vẻ mặt nghi hoặc, không lập tức buông tay đang túm khăn quàng cổ Tần Phi, mà thuận thế kéo mạnh một cái, kéo người trở lại bên cạnh mình, “Dẫn đường.”

“Anh muốn đi đâu?” Tần Phi vừa hỏi xong, đột nhiên trong lòng đã có câu trả lời, nhưng vẫn có chút không chắc chắn nói, “Là đi nhà chị Dung sao?”

“Đã hiểu rồi thì nhanh dẫn đường đi.” Cố Dần buông tay đang kéo khăn quàng cổ Tần Phi ra, đút tay trở lại túi, mặt không biểu cảm nhìn Tần Phi.

Tần Phi: “...Đi theo tôi.”

Tiêu Dung mở cửa huyền quan, thấy Tần Phi quay lại có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh ánh mắt cô ấy liền rơi vào Cố Dần sau lưng Tần Phi, bị khuôn mặt Cố Dần làm cho ngẩn người một chút, sau khi ánh mắt đối phương mang theo vẻ lạnh lẽo rơi trên người cô ấy, mới bừng tỉnh, có chút lúng túng hỏi: “Vị này là...?”

“Một... người bạn... của tôi...” Chắc là... vậy. Tần Phi không mấy chắc chắn giới thiệu, “Em nhờ anh ấy đến xem tình trạng chồng chị, thử xem có thể giao tiếp được không.”

Trông như vậy mà cũng là thiên sư sao? Tiêu Dung vừa rối rắm vì sự mâu thuẫn giữa vẻ ngoài và nghề nghiệp của Cố Dần, vừa tránh đường ở cửa, để hai người vào nhà.

Cố Dần vào phòng khách, không đợi Tiêu Dung mời, liền tùy ý như chủ nhà, ngồi xuống ghế sofa, rồi nhìn Tiêu Dung: “Ngồi.”

Tiêu Dung định đi vào bếp pha trà khựng lại, quay người định ngồi xuống ghế sofa đối diện hắn theo lời Cố Dần, lại nghe Cố Dần nói với cô ấy: “Không phải nói cô.”

“Là nói với chồng chị.” Tần Phi kéo Tiêu Dung sang một bên, nhỏ giọng giải thích với cô.

Tần Phi có thể nhìn thấy hồn ma của Lý Thành, nhưng lại quên mất Tiêu Dung không nhìn thấy. Anh thấy Cố Dần đang nhìn Lý Thành bên cạnh Tiêu Dung mà nói, còn trong mắt Tiêu Dung, giống như đang nói với cô ấy vậy.

Sau khi Tiêu Dung bị Tần Phi kéo sang một bên, Lý Thành ở lại chỗ cũ do dự một lát, rồi bay đến ghế sofa đối diện Cố Dần, bày ra tư thế ngồi xuống.

Cố Dần: “Nói đi, di nguyện của anh.”

Lý Thành hơi nghiêng đầu, liếc nhìn Tiêu Dung hoàn toàn không nhìn thấy mình, rồi mới mở miệng nói với Cố Dần.

Tần Phi chỉ thấy miệng Lý Thành há ra khép lại nói gì đó, nhưng lại không nghe thấy gì cả. Không lâu sau, Lý Thành ngậm miệng lại, dường như đã nói xong. Tần Phi chỉ có thể chuyển ánh mắt sang Cố Dần, chờ hắn “phiên dịch“.

“Muốn qua Giáng sinh rồi mới đi? Anh là trẻ con sao?”

Lời châm biếm lạnh lùng của Cố Dần vang lên trong phòng khách, Tần Phi ngẩn người, lập tức hiểu ra ý nghĩa trước đó Lý Thành chỉ vào tờ lịch cho bọn họ xem. Lúc đó Lý Thành thực ra muốn chỉ vào ngày Giáng sinh cho bọn họ xem, nhưng ngón tay trong suốt lại không chỉ ra được ngày chính xác. Nhưng lúc đó Lý Thành đã tạo ra một bóng mờ trên tờ lịch, và trong bóng mờ đó quả thật có ngày Giáng sinh.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)