Nhân Gian Quỷ Thoại - Quá Giới

Chương 24: Quy hồn 4

Chương Trước Chương Tiếp

Tác giả: Mộc Sanh

Editor: YingYing

Tiêu Dung thấy Tần Phi, hơi ngẩn người, rồi đưa tay lau vệt nước mắt trên khóe mắt, ném những tờ tiền giấy còn lại trong tay vào ngọn lửa đang cháy, đứng dậy đi ra khỏi hẻm.

“Tần Phi, sao em lại ở đây?” Tiêu Dung mở miệng hỏi.

“Em đến quán ăn sáng bên này mua đồ ăn sáng, thấy chị...” Ánh mắt Tần Phi lướt qua bên cạnh Tiêu Dung, rơi vào vòng tròn xếp bằng gạch nhỏ, tro tàn của tiền giấy cháy hết, lay động trong gió lạnh bay ra khỏi cái vòng không lớn đó.

Tiêu Dung vén những sợi tóc dài rủ xuống bên má, lộ ra khuôn mặt trắng bệch, cố gắng nở một nụ cười với Tần Phi, “Có muốn đến nhà chị ngồi một lát không?”

“Được.” Tần Phi gật đầu.

Tiêu Dung thu dọn những viên gạch nhỏ dùng để đốt tiền giấy xong thì dẫn Tần Phi lên lầu. Nhà Tiêu Dung ở tầng hai, cho nên hai người cũng không đợi thang máy, trực tiếp đi bộ lên.

Tiêu Dung lấy chìa khóa mở cửa, dẫn Tần Phi vào nhà, bảo anh ngồi chơi ở phòng khách một lát, mình chạy vào bếp pha trà.

Tần Phi ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, tiện tay đặt bữa sáng mua cho Thẩm Vi lên bàn trà, ánh mắt tùy ý đảo quanh phòng khách.

Phòng khách trông có chút bừa bộn, rõ ràng là đã lâu không dọn dẹp, sách vở tùy ý vứt trên bàn ăn, túi xách cũng không treo lên mà ném thẳng lên ghế. Gần cửa phòng khách có một giỏ quần áo, có lẽ là chuẩn bị giặt, nhưng vẫn chưa kịp mang vào phòng tắm.

Gần ban công đặt một chiếc tủ đứng, bên trong bày một số đồ thủ công mỹ nghệ và sách thường đọc, còn có... đồng tử Tần Phi đột nhiên co rút lại, ở tầng giữa tủ đứng, phía bên phải, đặt một tấm ảnh mới tinh, trên ảnh là một người đàn ông trẻ tuổi rất có tinh thần, cười rất tươi, nhưng tấm ảnh đó là đen trắng, đó là một tấm ảnh thờ.

Tần Phi đang ngẩn người nhìn tấm ảnh thờ đó, Tiêu Dung đã bưng hai cốc nước lọc từ bếp ra.

“Xin lỗi, nhà hết trà rồi.” Tiêu Dung đặt một cốc trước mặt Tần Phi, rồi bưng cốc của mình ngồi xuống đối diện Tần Phi.

Tiêu Dung hai tay ôm chiếc cốc thủy tinh trong suốt, ngón cái vuốt ve miệng cốc, im lặng một lát, mới chậm rãi mở lời, “Vừa rồi... chị đang đốt tiền giấy cho chồng chị, Lý Thành.”

Tuy rằng khi nhìn thấy tấm ảnh thờ mới tinh đó, Tần Phi đã có suy đoán này – chồng Tiêu Dung có lẽ đã qua đời không lâu trước đó, nhưng khi nghe Tiêu Dung đích thân nói ra, Tần Phi vẫn không khỏi ngẩn người. Tiêu Dung khi đến tiệm sách thường trò chuyện với anh, cô ấy đôi khi cũng kể với Tần Phi về người chồng đi làm xa nhà, lúc đó cô ấy luôn cười rạng rỡ hạnh phúc. Tần Phi chưa từng gặp chồng Tiêu Dung, cũng không hiểu rõ đó là một người đàn ông như thế nào, nhưng anh biết người đàn ông đó chắc chắn là nguồn gốc hạnh phúc của Tiêu Dung. Nhưng bây giờ, người đàn ông đó đã không còn trên đời nữa.

Sau khi Tiêu Dung giải thích hành động đốt tiền giấy vừa rồi, cảm thấy những lời muốn nói sau đó dường như cũng trở nên dễ dàng nói ra hơn, cô ấy khẽ mím môi rồi tiếp tục nói: “Chồng chị là một kỹ sư trắc địa công trình, thời gian trước anh ấy làm việc ở công trường thành phố C, bị một cột đá bất ngờ rơi từ cần cẩu xuống đập vào gáy, chết ngay tại chỗ.”

Nói đến đây, Tần Phi cũng hiểu vì sao Tiêu Dung lâu như vậy không xuất hiện ở tiệm sách của anh, bởi vì trong khoảng thời gian đó, cô ấy đã mất đi người mình yêu nhất. Tần Phi muốn nói gì đó an ủi Tiêu Dung, nhưng lời đến khóe miệng lại không nói ra được, ngôn ngữ luôn trở nên nhạt nhẽo và bất lực vào những lúc như thế này, không thể xoa dịu vết thương đang rỉ máu dù chỉ một chút.

Tiêu Dung ngước mắt nhìn chiếc tủ đứng trong phòng khách. Tần Phi theo ánh mắt Tiêu Dung nhìn sang, tầm mắt lại rơi vào tấm ảnh thờ mới tinh đó.

“Chồng chị mất cách đây một tháng, chính chị đã đến thành phố C đưa anh ấy về. Nhưng không hiểu sao, chị luôn cảm thấy anh ấy vẫn luôn ở bên cạnh chị, giống như chưa từng rời xa chị, cũng giống như tất cả chỉ là một cơn ác mộng.” Tiêu Dung thu hồi ánh mắt từ tấm ảnh thờ, cúi đầu nhìn chiếc cốc thủy tinh trong tay, khàn giọng nói, “Xin lỗi, dạo này tinh thần chị không tốt lắm, toàn nói những lời vớ vẩn. A Thành anh ấy thật sự đã...”

Lời Tiêu Dung còn chưa dứt, liền nghe thấy một tiếng va chạm đột ngột, đó là đầu gối Tần Phi vô tình đụng vào bàn trà. Tiêu Dung ngước mắt nhìn Tần Phi, chỉ thấy Tần Phi nhìn thẳng vào vị trí sau lưng cô ấy. Tiêu Dung theo ánh mắt Tần Phi, quay đầu nhìn ra sau lưng mình, nhưng không thấy gì đặc biệt.

“Em đang... nhìn gì vậy?” Tiêu Dung quay đầu lại, có chút nghi hoặc hỏi.

Tần Phi há miệng, anh không biết nên trả lời thế nào. Ngay khi Tiêu Dung nói chuyện với anh, anh lại nhìn thấy một bóng dáng nửa trong suốt từ trên người Tiêu Dung nổi lên, giật mình đến mức đầu gối run lên, vô tình đụng vào bàn trà. Nhưng sau khi cái bóng nửa trong suốt đó hoàn toàn bay ra khỏi cơ thể Tiêu Dung, Tần Phi lại không khỏi ngẩn người, bởi vì cái “người” nửa trong suốt đó, có khuôn mặt giống hệt người trong tấm ảnh thờ ở tủ đứng.

Cái bóng quỷ bám vào Tiêu Dung lúc nãy, là chồng Tiêu Dung?!!

Nhưng tại sao chồng Tiêu Dung lại nhập vào người vợ mình? Trông không giống như muốn hại vợ mình, trên người con quỷ này không có oán niệm sát khí gì…

“Tần Phi...” Tiêu Dung hỏi không được trả lời, nhìn Tần Phi một lát, bình tĩnh mở lời, “Có phải em nhìn thấy anh ấy rồi không, có phải nhìn thấy A Thành anh ấy rồi không...”

Tần Phi ngập ngừng một thoáng, sau khi nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt Tiêu Dung, mới chậm rãi gật đầu.

“Chị biết ngay A Thành anh ấy vẫn luôn ở đây mà...” Tiêu Dung lau nước mắt trên khóe mắt, lại quay đầu nhìn ra sau lưng, nhưng vẫn không thấy gì, chỉ có thể hỏi Tần Phi, “A Thành anh ấy muốn nói gì với chị?”

Chồng Tiêu Dung, Lý Thành, trông quả thật là muốn nói gì đó, anh ấy bay đến bên cạnh Tiêu Dung nhìn cô ấy, dáng vẻ như đang nói gì đó. Nhưng Tiêu Dung không nghe thấy, cho nên anh ấy chỉ có thể thở dài một tiếng, nhìn về phía Tần Phi đối diện Tiêu Dung.

Tần Phi thấy Lý Thành miệng há ra khép lại nói gì đó với mình, nhưng đáng tiếc là anh tuy có thể nhìn thấy, lại không thể nghe hiểu lời quỷ nói.

“Xin lỗi, tôi không hiểu anh nói gì.” Tần Phi lắc đầu với Lý Thành.

Lý Thành lộ vẻ thất vọng, rồi lại chuyển đến bên cạnh Tiêu Dung ngồi xổm xuống.

Sáng hôm đó, Tần Phi coi như đã hiểu rõ con quỷ bám vào người Tiêu Dung là ai, nhưng lại không thể hiểu được con quỷ đó muốn làm gì. Cuối cùng, Tần Phi sau khi hỏi ý kiến Tiêu Dung, quyết định mời chuyên gia trong lĩnh vực này đến xem.

Sau khi gọi điện thoại cho Trương Tri Tân, chưa đến hai mươi phút, Trương Tri Tân đã đến nhà Tiêu Dung.

Sau khi Trương Tri Tân đến, đi vòng quanh Lý Thành nửa trong suốt hai vòng, cuối cùng vuốt vuốt chòm râu dê nói: “Đây là quỷ hồn sau khi người chết, bình thường loại quỷ hồn này sẽ lập tức đi đến âm giới, nhưng cậu ta bây giờ vẫn lưu lại ở dương gian, cũng không phải là lệ quỷ oan hồn gì, vậy chắc là có nguyện vọng gì chưa hoàn thành. Cái chấp niệm đó khiến cậu ta gắng gượng chịu đựng ảnh hưởng của dương khí dương gian, ngưng tụ lại.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)