Tác giả: Mộc Sanh
Editor: YingYing
Đã gần hơn một tháng không thấy Tiêu Dung đến tiệm sách, dù một tháng cũng không phải là một khoảng thời gian quá dài, nhưng Thẩm Vi và Tạ Triết khi vừa nhìn thấy Tiêu Dung bước vào tiệm sách, suýt chút nữa không nhận ra cô ấy.
Tiêu Dung là một người phụ nữ rất xinh đẹp, không phải nói dung mạo cô ấy đẹp đến mức nào, mà là cô ấy trông luôn tràn đầy sức sống, trên mặt thường xuyên nở nụ cười, dường như trên đời này không có gì có thể khiến cô ấy phiền não. Nhưng, Tiêu Dung trước mắt lại gầy đi rất nhiều, khuôn mặt vốn tròn trịa giờ lại có thể thấy rõ xương gò má, má hóp lại, sắc mặt trắng bệch mà tiều tụy, trên mặt không còn nụ cười như trước, cả người uể oải.
Tiêu Dung đi đến trước quầy bar, gật đầu với Thẩm Vi và Tạ Triết, nở một nụ cười gượng gạo.
“Hôm nay muốn uống gì?” Tiêu Dung mỗi lần đến quán sách đều sẽ gọi một ly đồ uống trước khi ngồi xuống, Thẩm Vi theo thói quen mở miệng hỏi.
“Không cần đâu, tôi đến trả sách cho Tần Phi, lát nữa sẽ về ngay.” Tiêu Dung vừa nói vừa kéo kéo khóe miệng, muốn mình cười tự nhiên hơn, nhưng cuối cùng vẫn không thành công.
Tiêu Dung xách túi giấy đi đến bên cạnh chỗ ngồi quen thuộc của Tần Phi, lấy sách từ trong túi giấy ra, đặt trước mặt Tần Phi, “Xin lỗi, mượn lâu như vậy mà vẫn chưa trả cho em.”
Tần Phi không nhìn cuốn “Linh Dị Tạp Đàm” đặt trên bàn, mà ngước mắt nhìn Tiêu Dung, khẽ nhíu mày, “Chị không trả sách cho em cũng không sao. Chị Dung à, sắc mặt chị trông rất tệ đấy có chuyện gì xảy ra sao?”
Tiêu Dung lắc đầu, cố gượng cười, nói: “Không sao, chỉ là dạo này sức khỏe không tốt lắm. Đừng lo lắng, sẽ nhanh khỏi thôi, nhanh... nhanh sẽ không sao.”
“Chị...”
“Nhà còn có việc, chị về trước.” Tiêu Dung cắt ngang lời Tần Phi, quay người liền nhanh chân đi về phía ngoài quán sách.
Tần Phi nhìn bóng lưng Tiêu Dung, khi cô ấy rẽ vào hành lang, nhìn thấy một bóng dáng nửa trong suốt từ trên người cô ấy nổi lên. Đồng tử Tần Phi đột nhiên co rút lại, đột ngột đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi.
“Ái! Ông chủ, anh làm gì vậy?” Hà Thích Đông đang bưng đồ uống cho khách, đi ngang qua chỗ Tần Phi thì bị Tần Phi đột nhiên đứng dậy làm giật mình, suýt chút nữa làm đổ đồ uống trên khay.
Tần Phi không để ý đến tiếng kêu của Hà Thích Đông, trực tiếp vượt qua cậu, đuổi theo Tiêu Dung chạy ra ngoài. Tần Phi đẩy cửa quán sách ra, đứng ở cửa nhìn quanh một lượt, nhưng đã không thấy bóng dáng Tiêu Dung đâu nữa.
Đứng ở cửa một lát, Tần Phi bị những cơn gió lạnh thổi đến run rẩy, chỉ có thể bất lực quay trở lại quán sách.
Cái bóng nửa trong suốt hiện ra từ trên người Tiêu Dung rốt cuộc là cái gì? Là quỷ sao? Tiêu Dung là vì bị quỷ theo dõi nên sắc mặt mới tệ như vậy sao? Nhưng đó cũng có thể chỉ là ảo giác của anh, dù sao anh chỉ nhìn thấy cái bóng đó trong một khoảnh khắc, có lẽ là do anh nhìn nhầm thôi.
Buổi tối về nhà, Tần Phi vẫn còn bận tâm về cái bóng nhìn thấy trên người Tiêu Dung, nên kể cho Trương Tri Tân nghe.
“Ông ba, có phải chị Dung bị quỷ theo dõi không?” Tần Phi đứng ở cửa bếp, nhìn Trương Tri Tân đang bận rộn trong bếp, mở miệng hỏi.
“Con nói cái bóng đó từ trong người cô ấy nổi lên sao, cái này giống bị nhập hơn.” Trương Tri Tân nói, “Nhưng mà cô ấy đặc biệt chạy đến trả sách cho con, vậy chứng minh cơ thể cô ấy không bị tước đoạt, hơn nữa cái thứ theo dõi cô ấy, có lẽ cũng không phải là lệ quỷ oan hồn gì.”
“Nhưng đối với cơ thể chị ấy vẫn bị tổn hại đúng không? Con thấy sắc mặt chị ấy rất tệ.” Tần Phi nói.
“Đã là quỷ thì đương nhiên sẽ gây hại cho người sống rồi.”
“Vậy ông có thể đuổi cái thứ đó ra khỏi người chị ấy không?” Tần Phi giúp bưng món ăn mà Trương Tri Tân đã xào xong ra bàn ở phòng khách, rồi lại trở lại cửa bếp hỏi.
Trương Tri Tân quay đầu nhìn Tần Phi, vẻ mặt trầm ngâm vuốt vuốt chòm râu dê của mình, “Cái này phải xem tình hình cụ thể rồi mới nói được, con phải để ta xem tình trạng của cô ấy đã. Con có liên lạc được với cô ấy không? Nên hẹn trước rồi ta sẽ đến xem.”
Tần Phi: “...” Anh vốn không có cách liên lạc với Tiêu Dung, cũng không biết nhà cô ấy ở đâu, anh và Tiêu Dung chỉ có gặp nhau vào thứ Bảy hàng tuần khi cô ấy đến tiệm sách. Nhưng nhìn dáng vẻ Tiêu Dung hôm nay, anh cũng không chắc cô ấy có còn đến tiệm sách hay không nữa.
Tuy có chút để ý đến chuyện của Tiêu Dung, nhưng anh lại không tìm được người, hơn nữa với cái lý do thần thần quỷ quỷ mà anh tìm Tiêu Dung, cũng không thể rầm rộ công khai tìm người, chuyện này chỉ có thể tạm thời gác lại.
“Không liên lạc được thì không cần nói gì nữa.” Trương Tri Tân bưng đĩa rau cuối cùng ra khỏi bếp, “Nói mới nhớ hôm nay con đi đến chỗ thằng nhóc nhà họ Cố hả?”
Trương Tri Tân từ sau khi bị Cố Dần chế giễu một trận, liền có ý kiến rất lớn với Cố Dần, gọi Cố Dần cũng luôn dùng “thằng nhóc nhà họ Cố” thay thế.
“Vâng, con đi rồi.” Tần Phi giúp Trương Tri Tân xới cơm, đưa cho ông.
“Nó nói gì?” Trương Tri Tân nhận bát cơm, nhìn Tần Phi hỏi.
Tần Phi lấy bát không xới cơm cho mình, ôm bát cơm ngồi xuống, mới nói: “Nói là lời nguyền.”
“Lời nguyền?” Nghe thấy câu trả lời này, lông mày Trương Tri Tân lập tức nhíu chặt lại, vẻ mặt khổ sở nhìn Tần Phi, “Ta không giỏi giải lời nguyền lắm...”
Tần Phi: “Cố Dần nói hắn sẽ giúp con giải.” Đổi lại nợ hắn thêm một ân tình nữa.
“Ồ, vậy thì tốt.” Trương Tri Tân lẩm bẩm một tiếng, hiếm khi không hề chế giễu Cố Dần, “Nhưng tại sao con lại trúng lời nguyền? Con chọc ai rồi? Có biết là trúng lời nguyền từ khi nào không?”
“Không biết.” Tần Phi lắc đầu.
Cố Dần đã nói, lời nguyền đó là có người muốn anh chết, nhưng về việc anh rốt cuộc đã đắc tội với ai, khiến đối phương hận anh đến mức nhất định phải giết anh, Tần Phi thật sự không hiểu được. Anh chưa từng làm chuyện gì trái đạo lý, khiến người người phẫn nộ, hơn nữa vòng giao tiếp của anh cũng không phức tạp, nghĩ thế nào cũng không thể kết thù lớn đến vậy.
Tuy nhiên, về nguyên nhân mình trúng lời nguyền dù không có một chút manh mối, nhưng vẫn phải tìm cách làm rõ. Nếu đối phương thật sự hận anh đến mức này, khó bảo đảm sẽ không làm hại đến những người bên cạnh anh.
Nguyên nhân Tần Phi trúng lời nguyền, hiện tại vẫn chưa có manh mối gì, lúc này anh lo lắng cũng vô ích. Nhưng nhưng một chuyện khác mà anh để ý lại có bước ngoặt bất ngờ.
Vốn tưởng rằng rất khó gặp lại Tiêu Dung, nhưng vào một buổi sáng ba ngày sau, Thẩm Vi nhờ Tần Phi mang đồ ăn sáng ở một quán nọ cho nên anh không trực tiếp đến tiệm sách, mà đi đường vòng đến quán ăn sáng đó mua đồ ăn mà Thẩm Vi muốn.
Bên cạnh quán ăn sáng đó là một khu dân cư hơi cũ, Tần Phi sau khi mua đồ ăn sáng trên đường về, vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi vào một con hẻm giữa hai tòa nhà. Lập tức dừng bước, do dự một lát, Tần Phi vẫn quyết định đi qua xem sao.
Đi gần đến đầu hẻm đó, nhìn rõ người đang ngồi xổm trong hẻm gần đầu hẻm, Tần Phi liền biết mình không nhìn nhầm người, người này chính là Tiêu Dung. Nhưng Tần Phi sau khi đến gần cô ấy đến một khoảng cách nhất định lại rất nhanh dừng bước vì anh thấy Tiêu Dung đang đốt tiền giấy.
Tiêu Dung ngồi xổm trong hẻm, trước mặt là một vòng tròn được xếp bằng những viên gạch nhỏ, ngọn lửa trong vòng tròn bao bọc những tờ tiền giấy đang cháy, trong tay Tiêu Dung còn cầm một xấp tiền giấy, cô ấy nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt rõ ràng.