Tác giả: Mộc Sanh
Editor: YingYing
Lời nguyền trên người Tần Phi, Cố Dần đã nhắc đến ân tình thứ sáu, ý là hắn sẽ giúp hóa giải lời nguyền. Nhưng hóa giải lời nguyền cũng không phải là chuyện nhỏ có thể giải quyết trong chốc lát, hơn nữa lúc này tâm trạng Cố Dần không tốt, Tần Phi cảm thấy lúc này mình không cần thiết phải tiếp tục ở lại để bị hắn gây khó dễ đủ mọi mặt.
Sau khi nói lời tạm biệt với Cố Dần, Tần Phi bước ra khỏi phòng, đi theo quản gia Thiệu ra ngoài.
Tần Phi vừa bước ra khỏi huyền quan, mới bước vào sân thì thấy ngoài cổng chạm khắc có một người đàn ông dáng người thẳng tắp đang đứng đó, hình như đang định bấm chuông cửa, nhưng thấy có người ra, bàn tay vừa giơ lên của anh ta khựng lại giữa không trung, rồi rụt tay chuẩn bị bấm chuông về.
Cánh cổng được quản gia Thiệu đi trước Tần Phi mở ra, sau đó Tần Phi cũng nhìn rõ người đàn ông đứng ngoài cổng. Người đàn ông này mặc một chiếc áo khoác dạ màu đen, dáng người thẳng tắp mà gầy gò, vẻ ngoài thuộc loại nhìn rất thuận mắt. Khí chất trầm ổn, cho người ta cảm giác rất đáng tin cậy.
“Quản gia Thiệu.” Người đàn ông nhìn quản gia Thiệu lên tiếng chào.
“Cảnh thiếu gia.” Quản gia Thiệu khẽ gật đầu.
“Cố Dần ở nhà không?” Người đàn ông hỏi.
“Thiếu gia ở nhà.” Quản gia Thiệu nói, “Tôi phải đưa Tần thiếu gia về, không tiễn cậu vào được, cậu có thể đến phòng ở góc tây bắc tìm thiếu gia.”
“Tôi biết rồi, quản gia Thiệu cứ bận việc đi, tôi tự vào tìm anh ấy.”
Người đàn ông vừa nói vừa bước chân đi vào trong, khi đi ngang qua bên cạnh Tần Phi, bước chân hơi khựng lại, gật đầu với anh, coi như chào hỏi. Tần Phi ngẩn người, khi phản ứng lại thì người đàn ông đó đã đi qua bên cạnh hắn rồi.
“Người đó là ai?” Nhìn người đàn ông đó đi vào huyền quan rồi, Tần Phi có chút tò mò hỏi.
“Đó là bạn của thiếu gia, Cảnh Bác Văn.” Quản gia Thiệu trả lời đơn giản. Ông không đặc biệt nói rõ Cảnh Bác Văn đến từ nhà họ Cảnh nổi tiếng về thuật ngự quỷ, hơn nữa là con trai trưởng dòng chính của nhà họ Cảnh, giống như địa vị của Cố Dần ở nhà họ Cố vậy. Chỉ là những điều này nói với Tần Phi cũng vô nghĩa, Tần Phi không phải là người trong giới này, dù có nói kỹ với anh, anh e rằng cũng không hiểu được hết.
Tần Phi không phải là người thích đào sâu tìm hiểu chuyện của người khác, đối với Cảnh Bác Văn hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu, không có ý định tìm hiểu sâu, sau câu trả lời ngắn gọn của quản gia Thiệu, chủ đề về Cảnh Bác Văn cũng kết thúc.
Tần Phi đi rồi, Cố Dần vẫn ở trong căn phòng đó không rời đi. Hắn ngồi trên chiếc ghế tựa lưng hình tròn mà Tần Phi vừa ngồi, trong tay nắm chặt viên hồn thạch màu đen lấy ra từ lòng đèn hoa sen, vẻ mặt âm u.
Cố Dần, hắn là người chuyển thế mang theo ký ức của kiếp trước, nhưng kiếp trước của hắn đã là chuyện hơn tám trăm năm trước. Thực ra sau khi chết ở kiếp trước, hắn không quan tâm liệu có thể vào luân hồi chuyển thế hay không, điều hắn quan tâm chỉ là một người, lúc đó người đó tên là Nguyên Thanh. Hắn vì người đó mới nguyện ý chờ đợi tám trăm năm ở âm giới, mới cố thủ ký ức về người đó, chỉ để khi luân hồi chuyển thế, có thể tìm lại được người đó.
Vốn tưởng rằng Tần Phi sẽ là chuyển thế của Nguyên Thanh, nhưng hồn thạch chỉ có phản ứng với Nguyên Thanh, khi được đặt vào đèn Quy Hồn để kích hoạt, lại không xuất hiện phản ứng như hắn dự đoán.
Cố Dần thất vọng. Hắn đã chờ đợi rất lâu để chứng minh Tần Phi chính là Nguyên Thanh, chờ đợi lâu như vậy, ngày này cuối cùng cũng đến, cho nên hôm nay hắn mới cùng quản gia Thiệu đi đón Tần Phi, gần như sốt ruột muốn nhìn thấy bằng chứng Tần Phi chính là Nguyên Thanh.
Nhưng, viên hồn thạch không phản ứng đã đập tan sự chờ đợi của hắn, khiến tâm trạng hắn trong nháy mắt trở nên tồi tệ cực độ, không nhịn được mà giận cá chém thớt lên Tần Phi. Chỉ là Tần Phi đối với sự chế giễu cay nghiệt của hắn, gần như không có phản ứng cảm xúc tiêu cực nào, cuối cùng hắn cũng không thực sự làm gì hắn mà thả người đi. Bây giờ nghĩ lại dáng vẻ bình tĩnh của Tần Phi, Cố Dần lại bắt đầu không nhịn được mà nổi giận, lúc đó hắn sao có thể nhịn được mà không động tay đánh cái tên từ trên xuống dưới không có chỗ nào nhìn thuận mắt kia chứ?
Khóe miệng Cố Dần mím thành một đường thẳng lạnh lẽo, mặt không biểu cảm móc viên hồn thạch ra xâu lại vào sợi dây chuyền đeo trên cổ. Hắn luôn cho rằng mình rất kiên nhẫn, không tính tám trăm năm ở âm giới, gần ba mươi năm hắn chuyển thế làm người, cho dù không tìm được chuyển thế của Nguyên Thanh, nhưng lại chưa từng xuất hiện cảm giác nóng nảy như vậy. Nhưng, chỉ vì một lần tìm sai người, hắn lại bắt đầu cảm thấy một sự nóng nảy khó hiểu như vậy.
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, làm Cố Dần giật mình tỉnh lại từ trầm tư.
Cố Dần quay đầu nhìn cánh cửa phòng đóng kín, cửa bị gõ hai tiếng, sau đó hơi dừng lại một chút, rồi lại là hai tiếng gõ cửa có nhịp điệu. Thói quen gõ cửa này, trong số những người hắn quen chỉ có Cảnh Bác Văn mà thôi. Về phần Cảnh Bác Văn làm sao trực tiếp vào được, Cố Dần nghĩ một chút cũng biết nguyên do, người này chắc chắn là được quản gia Thiệu cho vào trước khi ra ngoài. Cảnh Bác Văn coi như là một người bạn của hắn, y đến tìm hắn, quản gia Thiệu bình thường sẽ không cố ý chạy đến thông báo.
Cố Dần đứng dậy, đi tới mở cửa phòng, quả nhiên thấy Cảnh Bác Văn đứng ngoài cửa.
“Cậu đến làm gì?” Cố Dần liếc nhìn Cảnh Bác Văn, có chút mất kiên nhẫn hỏi.
Cảnh Bác Văn đối với thái độ chưa bao giờ biết viết hai chữ lễ phép của Cố Dần đã quá quen, cười cười nói: “Cậu đặc biệt bảo quản gia Thiệu đến nhà tôi mượn đèn Quy Hồn, hơn nữa lâu như vậy không có tin tức, hai ngày nay tôi cũng không có việc gì, liền qua xem cậu có gặp rắc rối gì không.”
“Không có chuyện gì cả. Đèn Quy Hồn tạm thời không dùng nữa, cậu mang đi đi.” Cố Dần vừa nói vừa bước ra khỏi phòng, đi về phía phòng khách.
Cảnh Bác Văn liếc nhìn vào trong phòng, chiếc đèn Quy Hồn được đặt trên kệ cổ, bất đắc dĩ thở dài, y coi như là đặc biệt đến làm người giao hàng cho Cố Dần rồi.
…
Khi Tần Phi trở lại tiệm sách, còn chưa đến ba giờ. Vừa bước vào tiệm sách, liền thấy Thẩm Vi nhìn anh với vẻ mặt muốn nói lại thôi. Tần Phi cởi khăn quàng cổ, đi đến trước quầy bar, nhìn Thẩm Vi hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Thẩm Vi lắc đầu như trống bỏi, lắc xong liền bắt đầu giả bộ bận rộn.
Tần Phi có thể khẳng định Thẩm Vi muốn nói với anh điều gì đó, nhưng không biết vì sao cô ấy cứ không mở miệng. Người ta không nói, Tần Phi tự nhiên không tiện ép hỏi, nghi hoặc nhìn Thẩm Vi một lát, liền đi đến chỗ ngồi quen thuộc của mình ngồi xuống.
Thấy Tần Phi đi rồi, Tạ Triết vẫn luôn chú ý tình hình bên quầy bar lặng lẽ đi vào bên trong quầy, ghé sát tai Thẩm Vi nhỏ giọng hỏi: “Sao rồi? Ông chủ có nói với cậu anh ấy ra ngoài làm gì với cái tên yêu nghiệt đó không?”
“Tớ hỏi không được, cậu đi hỏi đi.” Thẩm Vi nhìn Tạ Triết.
“Có gì mà hỏi không được?” Tạ Triết hỏi.
“Bị ông chủ biết tôi lén nhìn anh ấy, tôi sẽ ngại lắm.”
Cậu lén nhìn lúc nào mà không biết ngại? Tạ Triết liếc xéo Thẩm Vi, hơn nữa... “Sao cậu biết tôi bị ông chủ biết tôi lén nhìn anh ấy, tôi sẽ không ngại?”
Thẩm Vi đưa tay vỗ vỗ vai Tạ Triết, vẻ mặt tin tưởng nói: “Tôi tin cậu.”
Tạ Triết: “...” Cậu tin tôi cái gì chứ?
Hai người Thẩm Vi và Tạ Triết đang nói nhảm, chuông sau cửa tiệm sách phát ra một tiếng vang giòn, đó là tín hiệu có người vào. Hai người đồng thời ngước mắt nhìn về phía hành lang, bất ngờ phát hiện người đến là Tiêu Dung, người phụ nữ trẻ vốn dĩ cứ thứ Bảy là nhất định đến, nhưng đã lâu không xuất hiện ở tiệm sách.