Nhân Gian Quỷ Thoại - Quá Giới

Chương 21: Quy hồn 1

Chương Trước Chương Tiếp

Tác giả: Mộc Sanh

Editor: YingYing

Bước vào tháng 12, nhiệt độ lại giảm thêm một bậc, không khí lạnh chính thức đổ bộ vào thành phố S. Ngay cả Tạ Triết, người không sợ lạnh, cũng đã mặc áo khoác mùa đông, còn Tần Phi, người cực kỳ sợ lạnh vì thể chất, đã quấn mình thành một quả bóng tròn ú nu. Dù vào tiệm sách rồi cởi áo khoác ra, Tần Phi trông vẫn có cảm giác béo hơn bình thường cả một vòng.

Dù là Tần Phi béo hơn một vòng, trong mắt Thẩm Vi vẫn là nam thần hoàn mỹ không tì vết, đặc biệt muốn đóng gói mang ra ngoài vào dịp Giáng sinh.

“Không biết ông chủ Giáng sinh có rảnh không.” Thẩm Vi chống cằm bằng hai tay, nhìn Tần Phi đang ngồi ở chỗ ngồi quen thuộc, thuận miệng nói với Tạ Triết bên cạnh.

“Hôm nay mới 12, còn lâu nữa mới đến Giáng sinh mà!” Tạ Triết vừa lau ly vừa nói.

“Đề phòng ông chủ bị người khác hẹn mất, em phải ra tay sớm!” Thẩm Vi nắm chặt tay, làm ra vẻ quyết chí.

“Cậu cố lên...”

Đối với chí hướng hùng vĩ của Thẩm Vi, Tạ Triết không bình luận. Chỉ là anh ta có chút nghi ngờ liệu Giáng sinh có người khác hẹn Tần Phi hay không, nghĩ lại vòng giao tiếp không rộng lắm của ông chủ, ngoài Thẩm Vi ra, dường như không phát hiện ra ai có hứng thú cùng Tần Phi ra ngoài vào dịp Giáng sinh, những người có quan hệ tốt với Tần Phi, đều là một đám đàn ông con trai, chỉ cần là người bình thường, đều không phải là người sẽ đề nghị Giáng sinh hẹn hò với Tần Phi. Nói như vậy Tần Phi hình như không có bạn bè nữ nào đặc biệt thân thiết, ít nhất trong thời gian dài như vậy anh ta chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe nói đến, theo lý thuyết với cái vẻ ngoài này của Tần Phi, không nên thuộc loại đàn ông 25 26 tuổi vẫn chưa có bạn gái... Chẳng lẽ Tần Phi giấu kỹ quá? Anh ta vẫn luôn không phát hiện ra?

Về phần những phụ nữ theo đuổi Tần Phi... hình như cũng không có. Chờ đã! Phụ nữ theo đuổi Tần Phi, người khả nghi hình như có một người, là vị khách mỗi thứ Bảy đều đến tiệm sách ngồi, rồi nói vài câu với Tần Phi. Vị khách đó tuy trông lớn tuổi hơn Tần Phi, nhưng trong thời đại này, tình yêu chị em hoàn toàn không có gì đáng nói. Chỉ là gần đây hình như không thấy người đó đến tiệm sách nữa, chẳng lẽ đã từ bỏ rồi?

Tạ Triết mang đồ uống khách gọi đến, ghé sát Tần Phi, vẻ mặt bát quái hỏi: “Ông chủ, hồng nhan tri kỷ của anh sao dạo này không đến tiệm sách chúng ta nữa?”

“Hả? Hồng nhan tri kỷ? Là ai vậy?” Tần Phi khó hiểu nhìn Tạ Triết.

“Chính là cái chị xinh đẹp mỗi thứ Bảy đều đến, đến rồi nhất định phải nói chuyện với anh vài câu đó.” Tạ Triết lại ghé sát Tần Phi hơn, hạ giọng nói, “Có phải chị ấy tỏ tình với anh, rồi anh từ chối, cho nên chị ấy buồn bã quyết định không đến tiệm sách chúng ta nữa không? Anh nhỏ giọng nói cho tôi nghe đi tôi tuyệt đối không nói ra ngoài đâu mà.”

Đây là cái gì với cái gì vậy? Tần Phi vẻ mặt cạn lời. Nhưng nghe Tạ Triết miêu tả, anh cũng hiểu Tạ Triết đang nói ai rồi. Đó là một người phụ nữ trẻ tên Tiêu Dung, cô ấy là khách quen của tiệm sách, quả thật là cứ thứ Bảy là nhất định sẽ đến tiệm sách của anh nhưng gần đây lại không thấy cô ấy đến. Tần Phi nhớ lần cuối cùng nhìn thấy Tiêu Dung, là vào ngày trước Lập Đông, cũng là thứ Bảy. Hôm đó cô ấy rất hứng thú với cuốn “Linh Dị Tạp Đàm” mà Tần Phi đang đọc, Tần Phi liền cho cô ấy mượn cuốn sách đó, sau này vì cô ấy chưa đọc xong, Tần Phi liền dứt khoát cho cô ấy mượn mang về nhà, sau đó anh không gặp lại Tiêu Dung nữa.

Cho dù là Tiêu Dung, Tần Phi quen thì có quen, nhưng giữa bọn họ không có nửa điểm mập mờ, cũng không tính là hồng nhan tri kỷ gì.

“Cái chị xinh đẹp đó không có tỏ tình với tôi đâu, cậu nghĩ nhiều rồi.” Tần Phi đẩy Tạ Triết ra đứng dậy, đưa tay lấy áo khoác treo trên lưng ghế mặc vào, lại lấy khăn quàng cổ, vừa nói vừa bước chân đi ra ngoài, “Cái chị trưởng thành đó kết hôn lâu rồi, cách đây hai năm, hơn nữa tình cảm của chị ấy và chồng rất tốt.”

Tạ Triết có chút bất ngờ, anh ta nhớ lại dáng vẻ Tiêu Dung, cảm thấy vị khách đó trông thật sự không giống như người đã kết hôn. Nhưng Tạ Triết cũng không bám vào chuyện này, nhìn Tần Phi quàng khăn chuẩn bị ra ngoài, lại mở miệng hỏi: “Ông chủ, anh đi đâu vậy?”

Bây giờ là một giờ chiều, bình thường giờ này, không có chuyện gì đặc biệt Tần Phi sẽ không ra ngoài. Vào thời gian vừa qua bữa trưa này, Tần Phi thường thích rúc vào chỗ ngồi quen thuộc của mình ngủ gà ngủ gật.

“Có hẹn với người khác một chút việc, chắc là có thể về trước khi đóng cửa, tiệm sách nhờ các cậu trông nom.” Tần Phi vẫy vẫy tay, đi về phía cửa.

“Ông chủ, anh yên tâm, tiệm sách cứ giao cho chúng em!” Hôm nay vừa hay là giờ làm thêm của Hà Thích Đông, cậu chạy tới vẫy tay đảm bảo với Tần Phi đã bước vào hành lang.

“Cậu đi chơi đi.”

Tạ Triết đẩy Hà Thích Đông đang giả làm chó săn ra, thấy Tần Phi vừa đẩy cửa ra ngoài, anh ta rón rén chạy ra cửa. Thẩm Vi không biết từ lúc nào đã chạy ra khỏi quầy bar, cũng rón rén đi theo Tạ Triết. Hai người rón rén chạy đến cửa tiệm sách, Tạ Triết ngồi xổm xuống, Thẩm Vi chống hai tay lên vai Tạ Triết, hai người ghé sát cửa, nhìn ra ngoài qua cánh cửa kính trong suốt.

“Hai người đang nhìn gì vậy?” Hà Thích Đông tò mò không nhịn được cũng chạy tới, thò đầu về phía cửa kính.

“Suỵt – nhỏ tiếng thôi!” Tạ Triết vừa nói vừa nhanh tay lẹ mắt kéo Hà Thích Đông lại, bắt cậu ngồi xổm xuống, rồi ấn đầu cậu, “Đầu đừng thò ra cửa kính, bên ngoài nhìn thấy hết đấy!”

“Vậy rốt cuộc hai người đang nhìn gì vậy?” Hà Thích Đông vừa hỏi vừa không dám thò đầu ra cửa kính nữa, chỉ nhìn theo hướng mắt của Tạ Triết và Thẩm Vi, “Hai người đang nhìn ông chủ sao? Nhìn ông chủ làm gì?”

“Cậu không nghe ông chủ nói có hẹn với người khác sao?” Thẩm Vi vừa nhìn chằm chằm Tần Phi đang đứng bên đường ngó đông ngó tây, vừa nhỏ giọng nói với Hà Thích Đông.

“Ông chủ có hẹn với người? Rồi sao nữa?” Hà Thích Đông hoang mang.

Thẩm Vi: “Cậu không tò mò ông chủ hẹn với ai sao?”

Hà Thích Đông: “Cái này có gì đáng tò mò đâu nhỉ?”

Tạ Triết: “Thằng nhóc không có tí tế bào bát quái nào, sang một bên mà chơi!”

Thẩm Vi: “Đến rồi!”

Tạ Triết vừa nghe Thẩm Vi nhắc nhở, cũng không để ý đến Hà Thích Đông nữa, nhìn ra ngoài thấy một chiếc xe màu đen dừng trước mặt Tần Phi, rồi từ ghế phụ bước xuống một người đàn ông đẹp trai đến chói mắt, giúp Tần Phi mở cửa ghế sau, đợi Tần Phi ngồi vào, người đàn ông đó cũng ngồi vào theo, sau đó chiếc xe dần dần đi xa rồi biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

“Người đàn ông đó là ai vậy? Ông chủ còn quen người đẹp trai như vậy sao?” Tạ Triết sau khi ngẩn người một lát, dùng giọng điệu không biết là cảm thán hay buồn bã nói.

“Một vị khách từng đến tiệm sách chúng ta vào một ngày nào đó...” Thẩm Vi nói.

So với Tạ Triết, tâm trạng cô còn rối bời hơn, người đàn ông mở cửa xe cho Tần Phi cô không phải lần đầu tiên nhìn thấy, mà ấn tượng lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông đó của cô tuyệt đối sâu sắc – cái tên đó chẳng phải là cái tên keo kiệt nói ông chủ nhà mình không vừa mắt sao! Ông chủ nam thần đẹp như hoa như ngọc nhà cô, sao lại lẫn vào với cái tên keo kiệt này? Bọn họ căn bản không cùng một loại người mà!

Nhìn ra ngoài đã không còn bóng dáng Tần Phi, nhưng Tạ Triết và Thẩm Vi vẫn còn nhìn chằm chằm ra ngoài, Hà Thích Đông sờ sờ cằm, đưa ra ý kiến: “Ừm, người đàn ông đó đẹp trai hơn cả hot boy của trường chúng ta.”

Tạ Triết: “...”

Thẩm Vi: “...”

Người Tần Phi hẹn hôm nay là Cố Dần, trước đó do cơ thể bị ảnh hưởng của quỷ khí, không thích hợp thi triển thuật xem hồn phách lên người anh, cho nên vẫn cứ trì hoãn đến hôm nay. Vốn là quản gia Thiệu đến đón anh, không ngờ Cố Dần cũng đi cùng.

Đến chỗ ở của Cố Dần, quản gia Thiệu chạy xe vào gara đỗ xe, Cố Dần dẫn Tần Phi vào nhà. Lần này, Cố Dần trực tiếp dẫn Tần Phi đến một căn phòng nằm ở vị trí tây bắc. Giữa phòng đặt một chiếc kệ cổ, trên đó bày đầy các loại đồ vật trông có vẻ cổ kính, hình như đều là đồ cổ.

Kệ cổ chia căn phòng thành hai phần trong và ngoài, Cố Dần dẫn Tần Phi bước vào gian trong. Ở vị trí bên trái gian trong đặt một chiếc bình phong, đi vòng qua bình phong, lại chỉ thấy bên trong sát vách kệ cổ, đặt một chiếc ghế tựa lưng bằng gỗ hình tròn ít thấy trong thời đại này, sau lưng ghế là một chiếc tủ thấp, trên tủ đặt một chiếc lư hương nhỏ.

“Đến ngồi vào cái ghế đó đi.” Cố Dần chỉ vào chiếc ghế tựa lưng hình tròn, nói với Tần Phi.

Tần Phi nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt của Cố Dần. Đôi mắt Cố Dần đen kịt, nhưng ẩn sâu bên trong có thể thấy một loại cảm xúc chờ đợi, nhưng Tần Phi không hiểu hắn đang chờ đợi điều gì, sau khi hơi ngẩn người, liền làm theo lời Cố Dần, ngồi xuống chiếc ghế tựa lưng hình tròn đó.

Sau khi ngồi xuống, ánh mắt Tần Phi vô tình rơi vào bên phải, trong một ngăn gần hắn nhất của chiếc kệ cổ, đặt một chiếc đèn dầu bằng đồng xanh, trên chân đèn có những chữ phức tạp xoắn ốc từ dưới lên trên bao phủ, chiếc đèn đặt tim đèn có hình hoa sen, hai lớp xen kẽ chồng lên nhau, bên trong đèn không có dầu và tim đèn, mà đặt một khối đá đen không đều.

Khi Tần Phi nhìn thấy khối đá đen đó, thần sắc anh thoáng mơ hồ, nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường, ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra sự khác thường trong khoảnh khắc đó của mình.

Cố Dần liếc nhìn Tần Phi, cuối cùng ánh mắt trầm ngâm rơi vào khối đá đen trong lòng đèn dầu, rồi mới quay người đi đến trước chiếc tủ thấp sau lưng Tần Phi, đốt một nén hương dài khoảng ba tấc.

Khói trắng của nén hương từ từ bốc lên, rồi tan vào không khí, mùi hương thuộc về nén hương lan tỏa trong phòng, không lâu sau, Tần Phi dưới tác dụng của nén hương, rơi vào trạng thái nửa ngủ nửa thức.

Không biết qua bao lâu, Tần Phi mới tỉnh lại từ trạng thái mơ mơ màng màng, vừa mở mắt ra, liền thấy Cố Dần đứng trước mặt anh, khoanh tay nhìn anh từ trên cao xuống.

Tần Phi ngước đầu nhìn Cố Dần, Cố Dần nhìn vẫn là Cố Dần đó, nhưng trông có vẻ khác với trước khi anh rơi vào trạng thái nửa ngủ nửa thức. Sự dịu dàng xuất hiện một cách khó hiểu vào đêm đó đã biến mất, dường như đã trở lại dáng vẻ ban đầu khi mới gặp anh, hơn nữa – trông có vẻ tâm trạng đặc biệt tệ.

“Cố Dần?” Tần Phi nghi hoặc nhìn Cố Dần.

Cố Dần không để ý đến sự nghi hoặc của Tần Phi, mặt mày âm u tự nói: “Nguyên nhân hồn phách cậu bất ổn là vì trúng phải lời nguyền, có người muốn cậu chết, nhưng vì lời nguyền không hoàn chỉnh, chỉ quấn lấy hồn phách cậu, cho nên đến giờ cậu vẫn chỉ là hồn phách bất ổn. Nhưng lời nguyền đó sẽ hấp thụ quỷ khí, giống như lần trước bị loại lệ quỷ như con quỷ nhỏ đó quấn lấy vài lần nữa, cậu cũng sắp có thể yên nghỉ rồi.”

“Nguyên nhân hồn phách bất ổn tôi đã giúp cậu tìm ra rồi, đây là ân tình thứ nhất cậu nợ tôi.” Cố Dần dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói, “Đêm trước Lập Đông, tôi giúp cậu đuổi con quỷ nhỏ đó đi, là ân tình thứ hai cậu nợ tôi; sau đó tôi cho cậu bùa hộ mệnh, đây là ân tình thứ ba cậu nợ tôi; ngày đó đưa cậu ra khỏi âm thi trận, là ân tình thứ tư cậu nợ tôi; sau đó lại làm bùa hộ mệnh cho cậu, đây là ân tình thứ năm. Cho nên đến giờ, cậu nợ tôi tổng cộng năm ân tình.”

Tần Phi: “...”

“Cậu có gì muốn nói không?” Cố Dần hỏi.

Tần Phi mím môi, không đi tranh cãi với Cố Dần về đủ loại ân tình đó, mà đi thẳng vào vấn đề chính: “Lời nguyền anh nói... nên hóa giải thế nào?”

Cố Dần: “Sau khi gom đủ nguyên liệu, tôi tự nhiên có thể hóa giải lời nguyền đó, đến lúc đó đây sẽ là ân tình thứ sáu cậu nợ tôi.”

Tần Phi: “...”

Cố Dần nhìn vẻ mặt không mấy gợn sóng của Tần Phi, nheo mắt lại, đột nhiên ghé sát Tần Phi, một tay chống lên mép ghế tựa lưng hình tròn, khẽ nói: “Thực ra có một cách hóa giải lời nguyền, có thể tránh cho cậu nợ tôi ân tình thứ sáu, cậu muốn biết không?”

Nhìn dáng vẻ Cố Dần, Tần Phi dự cảm đó tuyệt đối không phải là một cách hay, nhưng nhìn khuôn mặt đối phương đang ghé sát, anh vẫn không tự chủ được mà mở miệng hỏi, “Cách gì?”

Cố Dần nhếch khóe môi: “Xuất gia làm hòa thượng, nơi thanh tịnh của Phật môn, tự nhiên có thể tránh được quỷ khí quấn thân.”

Tần Phi: “...”

Editor: Cái mồm của anh công nó hỗn vô cùng. Vừa hỗn vừa độc.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)