Tác giả: Mộc Sanh
Editor: YingYing
Tần Phi hơi ngước đầu lên, nhìn người đàn ông lúc này cách mình không quá ba bước chân, do dự một lúc, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi: “Hình như... chúng ta có phải đã gặp nhau ở đâu đó rồi đúng không?”
Người đàn ông nghiêng đầu, ánh mắt Tần Phi chạm vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, đầu óc anh đột nhiên trống rỗng trong vài giây, sau đó anh nghe thấy người đàn ông phát ra một tiếng cười khẩy đầy vẻ chế giễu, giọng nói trầm thấp vang lên: “ Muốn bắt chuyện à? Cậu không thấy cách này của cậu quá lỗi thời sao?”
Cách người này nói chuyện không khiến người ta dễ chịu như vẻ ngoài của hắn xíu nào…
“Không phải, chỉ là tôi cảm thấy anh trông có vẻ quen quen...” Tần Phi nhẫn nại giải thích, trong lòng đã bắt đầu hối hận vì đã mở miệng nói chuyện với người đàn ông này.
Người đàn ông cất kỹ tiền thừa, hai tay đút vào túi áo khoác gió, hơi nghiêng người, dùng ánh mắt soi mói nhìn Tần Phi từ trên xuống dưới một lượt, “Không tệ, nhưng vẫn còn kém xa tiêu chuẩn của tôi. Với lại... chúng ta chưa từng gặp nhau.”
Nói xong, người đàn ông không đợi Tần Phi lên tiếng nữa, xoay người sải bước rời đi. Chuông gió ở cửa phát ra một tràng tiếng kêu, báo hiệu người đàn ông đã ra khỏi tiệm sách.
“Đây... ai vậy?” Thẩm Vi ngơ ngác nhìn theo hướng người đàn ông rời đi, bị những lời vừa rồi của đối phương làm cho đứng hình đến mức không phản ứng lại được.
Người đẹp trai thì đẹp trai thật đó, khí chất lại như một quý tộc tao nhã, kết quả vừa mở miệng ra, lại khiến người khác muốn ném đồ vào mặt hắn ngay, đây chính là cái gọi là nhân vô thập toàn* sao?
*Nhân vô thập toàn: con người không ai là hoàn hảo, là hoàn toàn không có khiếm khuyết cả.
Thẩm Vi thu lại ánh mắt, quay đầu nhìn Tần Phi. Quả nhiên ông chủ như thế này mới là nam thần trong lòng cô, dung mạo tuấn tú, tính cách lại ôn hòa, còn rất ít khi nổi nóng, mái tóc ngắn màu đen trông rất mềm mại dễ sờ... Tóm lại – người đàn ông vừa rồi căn bản không thể so sánh được!
Thẩm Vi âm thầm củng cố vị trí nam thần của ông chủ trong lòng mình, sau đó ân cần rót cho Tần Phi một cốc nước ấm, rồi đẩy cốc nước và thuốc cảm mà Tần Phi đặt trên quầy bar về phía anh.
“Ông chủ, sao anh không tức giận gì hết vậy? Vừa nãy người đàn ông kia nói những lời như thế...” Thẩm Vi bây giờ nhớ lại tình hình vừa rồi, đột nhiên cảm thấy ông chủ nhà mình bị ức hiếp, mà còn không phản kháng lại!
Tần Phi hai tay ôm cốc nước, cảm nhận hơi ấm từ thành cốc, thờ ơ nói: “Sao phải tức giận? Chỉ vì hắn ta không vừa mắt tôi?”
Thẩm Vi: “Ơ...”
Tần Phi: “Tôi lại không thích đàn ông, bị hắn ta để ý mới tệ hơn chứ?”
Thẩm Vi ngẩn người một lát, rồi đồng ý gật đầu: “Cũng đúng...”
Những người không nhớ ra được phần lớn không phải là người quan trọng, hoặc căn bản là mình nhớ nhầm, người đàn ông xa lạ khiến Tần Phi cảm thấy quen mắt kia, cuối cùng bị Tần Phi coi như một đoạn nhạc đệm bất ngờ mà bỏ qua.
Nhân viên của tiệm sách Vi Trần, ngoài cô nàng thu ngân Thẩm Vi ra, còn có hai nhân viên phục vụ. Trong đó nhân viên làm full time tên là Tạ Triết, tuổi xấp xỉ Tần Phi, cùng với Thẩm Vi cũng làm full time thường xuyên đổi ca, cuối tuần tăng ca; nhân viên bán thời gian tên là Hà Thích Đông, là sinh viên năm nhất của một trường đại học gần đó, chỉ cuối tuần và các ngày nghỉ mới đến tiệm sách làm.
Hôm nay không phải cuối tuần, người đến tiệm sách cũng ít hơn, sau khi Tạ Triết đổi ca cho Thẩm Vi vào buổi chiều, cơ bản là rảnh rỗi. Tần Phi cuộn người ở vị trí quen thuộc của mình đọc sách, Tạ Triết rảnh rỗi bắt đầu dọn dẹp quầy bar.
Chuông cửa tiệm sách vang lên một tiếng, Tạ Triết ngẩng đầu định chào hỏi, nhưng thấy người đến là người quen của ông chủ, liền quay đầu nói với Tần Phi: “Ông chủ, cảnh sát Cố đến rồi.”
Tần Phi nghe vậy đặt cuốn sách trong tay xuống, ngẩng đầu lên liền thấy cảnh sát Cố mà Tạ Triết nói đã sải bước đi tới trước mặt anh, ngồi xuống không chút khách khí gọi Tạ Triết: “A Triết, cho tôi một ly cà phê.”
“Muốn uống cà phê sao không đi quán cà phê mà uống?” Tần Phi không vui trừng mắt nhìn người đàn ông mặc cảnh phục đối diện.
Cảnh sát Cố tên là Cố Văn Khải, là bạn thân chí cốt của Tần Phi, anh ta và Tần Phi quen nhau từ khi mới vào cấp hai, hơn nữa trùng hợp là cấp ba và đại học cũng luôn học cùng lớp, mãi đến khi Cố Văn Khải trở thành cảnh sát hình sự, Tần Phi bị anh họ nhét vào tiệm sách làm ông chủ nhỏ, tuy vẫn cùng ở thành phố S, nhưng hai người bọn họ mới coi như không còn cảnh ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy nữa.
“Quán cà phê thì phải hẹn con gái mới thích hợp đi chứ! Đi một mình có gì vui?” Cố Văn Khải cười nói, “Không nói cái này nữa, tớ đến tìm lão Chu. Vừa nãy tớ thấy cửa cầu thang lên lầu vẫn khóa, lão Chu hôm nay không có ở đây à?”
Lão Chu là một trong hai người hợp tác mở văn phòng thám tử ở trên lầu tiệm sách của Tần Phi, tên là Chu Tuấn, từng là một cảnh sát hình sự, nhưng ba năm trước trong một lần làm nhiệm vụ không may bị thương ở chân nên nghỉ việc, sau đó một năm trước cùng với đàn anh đại học của Tần Phi, người đam mê trinh thám Tống Mông, mở văn phòng thám tử ở trên lầu tiệm sách.
Chu Tuấn thường cùng Tống Mông đến tiệm sách của Tần Phi chơi, thỉnh thoảng cũng gặp Cố Văn Khải đến tìm anh, thế là cảnh sát Cố cứ như vậy mà quen biết tiền bối Chu Tuấn, gặp phải khó khăn gì trong vụ án thường đến tìm Chu Tuấn tư vấn. Nhưng hôm nay Cố Văn Khải đi một chuyến công cốc vì hôm nay văn phòng trên lầu căn bản không mở cửa.
“Lão Chu và Tống béo hôm qua tiếp một vị khách đến tận cửa tìm, bảo là nhận một vụ án, hôm nay chắc là đi bận vụ án đó rồi.”
Tần Phi nói, “Cậu gọi điện cho lão Chu chưa?”
“Gọi rồi nhưng tắt máy rồi. Điện thoại của Tống béo cũng không gọi được.” Cố Văn Khải bất lực giơ tay lên.
“Hai người kia hôm qua đi theo khách hàng rồi không thấy về, chắc là điện thoại hết pin rồi.” Tạ Triết đặt ly cà phê đã pha xong bên cạnh tay Cố Văn Khải, đứng một bên sờ cằm đoán.
“Có khả năng lớn là vậy...” Cố Văn Khải vừa nói vừa cầm ly cà phê lên uống một ngụm, sau đó không hài lòng nói với Tạ Triết: “Ê! Sao lại là cà phê hòa tan?”
“Thẩm Vi tan ca rồi, muốn uống cà phê xay thì ra khỏi cửa rẽ phải, cuối đường có quán cà phê.” Tạ Triết nói xong, dừng một chút, rồi lại nói, “Anh gặp phải chuyện gì à? Tiện thì kể nghe xem, lão Chu không có ở đây, chẳng phải còn có tôi và ông chủ hai thằng ngốc này sao!”
“Cậu là thằng ngốc, Tần Tiểu Phi không phải, chuyện này tôi vốn dĩ cũng định nói ra rồi.” Cố Văn Khải nghiêm mặt, trầm giọng nói, “Một tháng trước, ở phía tây thành phố xảy ra một vụ cướp ngân hàng, ba người chết, năm người bị thương, vụ án này đã lên báo rồi, chắc các cậu đều biết, lúc đó cảnh sát không bắt được năm tên cướp ngân hàng đó, nhưng nửa tháng trước lại nhận được đơn tố cáo từ người phụ trách ngân hàng đến cục, nói là anh ta xem đi xem lại đoạn băng ghi hình lúc xảy ra vụ án trước khi bị phá hoại, cảm thấy trong năm tên cướp đó, có một tên hành vi rất đáng ngờ.”
“Đáng ngờ như thế nào?” Tạ Triết hỏi.
“Người đó dường như rất quen thuộc vị trí của camera giám sát, không chỉ là những camera ở chỗ sáng, ngay cả những camera ở chỗ tối tương đối khuất hắn ta cũng có thể nhanh chóng tìm ra, hơn nữa còn rất quen thuộc bố cục bên trong ngân hàng...”
“Trong đám tội phạm có người nội bộ ngân hàng tham gia, hoặc là có người nội bộ cung cấp thông tin?” Tần Phi nói.
“Đúng vậy! Nhưng chủ yếu là cho dù nhân viên nội bộ ngân hàng đã tham gia vào vụ cướp đi chăng nữa nhưng mức độ quen thuộc đó, không phải chỉ dựa vào tài liệu do nhân viên nội bộ cung cấp, là có thể nhanh chóng phá hoại tất cả các camera giám sát như vậy được.” Giọng Cố Văn Khải càng thấp hơn, “Sau khi chúng tôi điều tra, đã khoanh vùng được một đối tượng, chỉ là chưa tìm được bằng chứng xác thực. Sáng nay người này gặp tai nạn xe cộ ở khu vực này, nhưng theo lời khai của hắn ta và người lái xe va chạm với hắn ta, tốc độ xe và tình trạng đường xá lúc đó, căn bản không thể xảy ra tai nạn xe cộ, chứ đừng nói là đâm đến mức nắp capo lật cả lên.”
“Vụ tai nạn xe cộ sáng nay à...” Tần Phi trầm ngâm.
“Cậu thấy rồi à?” Cố Văn Khải hỏi.
Tần Phi gật đầu nói: “Trên đường đi mua thuốc về có thấy, một trong hai chủ xe chở theo một người phụ nữ và một đứa bé, có lẽ là vợ và con gái anh ta.”
“Cái người chủ xe mà cậu nói chính là đối tượng chúng tôi đang nghi ngờ.” Cố Văn Khải vừa nói vừa nhìn Tần Phi với vẻ kỳ lạ, “Nhưng trên xe anh ta chở vợ và con trai bốn tuổi, không phải con gái, người chủ xe kia chỉ có một mình. Cậu có nhìn nhầm không?”