Tác giả: Mộc Sanh
Editor: YingYing
Khóa kéo túi du lịch bị kéo ra một nửa, lộ ra nửa trên của bộ hài cốt trẻ em. Chiếc áo khoác màu đỏ nhàu nhĩ, trên mặt dính những vết bẩn không rõ ban đầu là gì, dính liền với làn da đang phân hủy, đôi mắt trợn trừng, là một màu đỏ tươi không lành, không thấy con ngươi…
Ba người Cố Văn Khải chịu trách nhiệm đào hố là những người đầu tiên nhìn thấy bộ hài cốt trẻ em lộ ra từ túi du lịch, đồng loạt hít một hơi lạnh.
“Má ơi! Đôi mắt này...” Tống Mông xoa xoa da gà trên cánh tay, đứng dậy lùi lại hai bước.
Sau khi Tống Mông lùi ra, bên hố để lại một khoảng trống, Tần Phi tiến lại gần. Khi ánh mắt rơi vào đôi mắt đỏ tươi kia, Tần Phi cảm thấy đôi mắt rõ ràng không thấy con ngươi kia, quay ánh nhìn về phía anh. Tần Phi nghẹn thở, không tự chủ được nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ tươi đó, một cảm giác âm u tăm tối lan tỏa từ trong cơ thể ra, rồi cả người dường như trong nháy mắt rơi vào một vùng tối đen, ngũ quan trong nháy mắt bị tước đoạt, ý thức trở nên hỗn loạn không rõ.
“Đừng nhìn!” Cố Dần là người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường của Tần Phi, vươn tay kéo Tần Phi về phía sau, dùng lòng bàn tay che mắt anh lại, sắc mặt trong nháy mắt trở nên âm trầm, “Văn Khải!”
Lúc này Cố Văn Khải cũng chú ý tới sự khác thường của Tần Phi, hơn nữa nhìn dáng vẻ Cố Dần, lập tức hiểu ra sự khác thường của Tần Phi là do bộ hài cốt trẻ em trong túi du lịch gây ra, thế là lập tức kéo khóa kéo túi du lịch lại, nhặt một cành trúc nhỏ gần đó, vẽ một vòng tròn quanh cái hố nông đang đặt bộ hài cốt trẻ em.
Cũng ngay sau khi Cố Văn Khải hoàn thành vòng bùa chú đó, cơ thể vốn đang cứng đờ của Tần Phi đột nhiên mềm nhũn, suýt ngã xuống đất, may mà có Cố Dần kịp thời đỡ lấy anh.
“Không sao rồi.” Cố Dần đỡ Tần Phi, khẽ nói bên tai anh.
Đôi mắt trống rỗng của Tần Phi nhìn về phía trước vô định, giống như không nghe thấy lời Cố Dần nói, cứ ngơ ngác như vậy một hồi lâu, mới chậm rãi khép mắt lại.
“Tần Phi sao rồi?” Lúc này Cố Văn Khải mới vội vã chạy tới hỏi Cố Dần. Vẻ mặt Tần Phi vừa rồi trông như hồn phách bất cứ lúc nào cũng có thể lìa khỏi xác, cho nên Cố Văn Khải lúc đó không dám lên tiếng, sợ hãi vừa lên tiếng sẽ dọa chạy mất hồn phách vốn dĩ đã không ổn định.
Cố Dần liếc nhìn Tần Phi trong lòng nói: “Ngất đi rồi.”
Cố Văn Khải thở phào nhẹ nhõm, rồi lại hỏi: “Vừa rồi là sao vậy?”
Người sống không được nhìn chằm chằm vào mắt người chết, nếu không sẽ bị tử khí ảnh hưởng, người hồn phách bất ổn chịu ảnh hưởng đặc biệt lớn, điểm này Cố Văn Khải biết. Tuy nói vậy, nhưng phản ứng của Tần Phi hơi quá, tử khí nhiều nhất chỉ khiến người yếu đi, ngất đi thì hơi khoa trương. Nhứng đôi mắt của bộ hài cốt kia quả thật rất kỳ lạ, cái màu đỏ tươi như bị sung huyết kia, nhìn vào khiến người ta dựng tóc gáy.
Cố Dần đổi tư thế thoải mái hơn cho Tần Phi trong lòng, ánh mắt âm u nhìn cái hố đất đặt bộ hài cốt trẻ em: “Bị thi thể trong âm thi trận cưỡng ép đoạt hồn.”
Cố Văn Khải kinh hãi, thất thanh nói: “Âm thi trận của nhà họ Nhậm?”
Cố Dần không trả lời, bế Tần Phi đi về hướng lối ra rừng trúc.
Khi tìm thấy Tần Phi nhìn thấy tảng đá màu xám nhẵn nhụi kia, Cố Dần liếc mắt liền nhận ra chất liệu của tảng đá màu xám đó là loại thường dùng trong âm thi trận, liên hệ với âm khí nồng đậm bất thường của cả khu rừng trúc, Cố Dần liền nghi ngờ nơi này bị bày âm thi trận. Chỉ là trận pháp có thể ngưng tụ âm khí không chỉ có âm thi trận, cho nên hắn không dám xác nhận. Sau đó đi theo Tần Phi tìm thấy thi thể đứa trẻ, nhìn góc độ sắp xếp của một phần tảng đá màu xám dọc đường, lại nhìn dáng vẻ thi thể đứa trẻ, mới dám xác nhận – trận pháp trong khu rừng trúc này quả thật là âm thi trận sở trường của nhà họ Nhậm.
Âm thi trận của nhà họ Nhậm, lấy thi thể hoàn chỉnh chôn ở mắt trận, tập trung âm khí để luyện thi. Đợi khi thi thể ở mắt trận dị biến, sẽ thả lệ quỷ vào trong thi thể dị biến, mượn dương thọ của người sống, liền thành âm thi. Trước khi thi thể dị biến hoàn chỉnh, bất kỳ quỷ hồn nào cũng không thể đến gần âm thi trận, đây là nguyên nhân con quỷ nhỏ kia không thể vào rừng trúc. Nhưng thi thể dị biến lại có khát vọng rất mạnh mẽ đối với hồn phách, hồn phách người sống giống như thức ăn được niêm phong, mà Tần Phi hồn phách bất ổn lại là một gói thức ăn đã mở ra, cho nên trong năm người có mặt, chỉ có hồn phách của Tần Phi bị nhắm đến.
Âm thi khác với cương thi, âm thi có nhịp tim và thân nhiệt, chỉ cần không sử dụng sức mạnh, rất khó nhận ra trong đám đông. Cho nên thuật chế tạo âm thi, trong quá khứ xa xôi còn có tên gọi là “hoàn dương thuật“. Nhưng chế tạo âm thi là một việc tổn hại âm đức rất lớn, cho nên nhà họ Nhậm tuy giỏi chế tạo âm thi, lại không dễ dàng đi chế tạo âm thi.
Âm thi trận ở khu rừng trúc này có lẽ là do người nhà họ Nhậm bày ra, nhưng chưa chắc là người nhà họ Nhậm đang chế tạo âm thi. Âm thi trận này đã rất cũ rồi, hơn nữa một phần đá trận đã bị phá hoại, thêm vào đó nơi chôn thi thể căn bản không phải là vị trí mắt trận, thi thể dị biến kia cũng là một sản phẩm thất bại, thi thể dị biến thật sự dùng để chế tạo âm thi, da thịt sẽ không bị phân hủy, mà da thịt đứa trẻ kia rõ ràng đã phân hủy rất nghiêm trọng. Đây cũng là nguyên nhân sức mạnh của con quỷ nhỏ kia gia tăng bất thường như vậy, âm khí tụ tập trên thi thể nó ảnh hưởng đến nó, thêm vào đó chết rồi mà không được yên nghỉ lại khiến nó sinh lòng oán hận.
Nhìn bóng lưng Cố Dần đi xa, Tống Mông lên tiếng hỏi: “Cái xác này làm sao bây giờ?”
“Hôm nay trời tối rồi, chỉ có thể tạm thời để nó ở đây, ngày mai tôi tìm đồng nghiệp ở phòng giám định cùng nhau đến mang về.” Tuy nhìn thái độ tùy tiện của Cố Dần, cái xác này tuy có vấn đề, nhưng không phải là vấn đề lớn gì, nhưng Cố Văn Khải vẫn vẽ thêm một vòng trận đá bên ngoài bùa chú mình vẽ, để phòng thi thể tiếp tục dị biến.
“Đây là vụ án giết người đúng không?” Tống Mông nhìn chiếc túi du lịch đựng xác đứa trẻ đã được chôn lại nói.
“Ừ, nếu không sao xác lại ở nơi này? Bây giờ đều hỏa táng cả rồi.” Chu Tuấn châm một điếu thuốc, “Chỉ là không biết ai táng tận lương tâm đến mức ngay cả đứa trẻ nhỏ như vậy cũng không tha.”
Cố Văn Khải liếc nhìn Tống Mông và Chu Tuấn đang hoàn toàn đi lạc hướng suy nghĩ, lên tiếng nói: “Cô bé này bị tai nạn xe cộ đâm chết, hơn nữa cô bé chính là Giai Giai, cô bé mất tích mà hai người đang tìm.”
Chu Tuấn: “Cái gì?!”
Tống Mông: “Cái gì?!”
Cố Văn Khải: “Hơn nữa người đâm chết cô bé này, còn là một nghi phạm trong vụ cướp ngân hàng hơn một tháng trước. Lão Chu, tôi trước đây có nhắc với anh rồi, Tống béo có lẽ không rõ lắm, vừa đi vừa nói nhé, tôi kể lại đầy đủ một lần.”
Ra khỏi rừng trúc, sau khi ngồi xe về nội thành, Cố Văn Khải mới chào tạm biệt Tống Mông và Chu Tuấn, rồi vội vã đến chỗ ở của Cố Dần. Tần Phi hôn mê được Cố Dần trực tiếp đưa về, Cố Văn Khải tuy một chút cũng không thích ở chung một mái nhà với người anh trai này, nhưng anh ta lo lắng cho Tần Phi, cuối cùng vẫn phải ủy khuất bản thân chạy đến chỗ Cố Dần.