Nhân Gian Quỷ Thoại - Quá Giới

Chương 16: Tai nạn xe cộ 16

Chương Trước Chương Tiếp

Tác giả: Mộc Sanh

Editor: YingYing

Đây có tính là sự giúp đỡ đến từ lệ quỷ không... nhỉ…

Cố Dần cụp mắt nhìn Tần Phi, ánh sáng trong mắt chậm rãi di chuyển. Giống như người kia, chẳng làm gì cả, lại luôn chiêu dụ sự giúp đỡ của những sinh vật quỷ dị.

“Chuyện con quỷ nhỏ đó cậu không cần quản, tôi sẽ xử lý.” Cố Dần khẽ nói với Tần Phi, “Tôi giúp cậu phá quỷ khí trên người trước, đi theo tôi.”

Cố Dần nói xong, quay người đi về phía bên kia đường, Tần Phi quay đầu nhìn ba người Cố Văn Khải vẫn còn đứng ở cửa quán lẩu, đang định gọi họ, không ngờ ngay khoảnh khắc anh ta quay đầu lại, một cơn gió lạnh lẽo ập đến, tiếp theo ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ.

Trong khoảnh khắc cơn gió lạnh lẽo đó lao về phía Tần Phi, Cố Văn Khải đang nói chuyện phiếm với Tống Mông lập tức biến sắc. Oán khí trong cơn gió âm u quỷ dị này anh ta không phải lần đầu tiên gặp, hơn nữa đậm đặc hơn nhiều so với lần trước gặp phải nhưng đây chắc chắn là của con quỷ nhỏ đã bị Cố Dần đuổi ra khỏi bệnh viện mà không quay lại! Nhưng bây giờ là ban ngày mà! Dù là ngày âm u không thấy mặt trời, nhưng lệ quỷ dám ngang nhiên tác oai tác quái vào ban ngày không phải là chuyện thường thấy.

Chết tiệt! Bây giờ không phải lúc nghiên cứu con quỷ nhỏ này tại sao lại xuất hiện vào ban ngày! Cố Văn Khải dùng tay che gió, miễn cưỡng mở một mắt nhìn về phía Tần Phi. Lập tức lòng hắn nguội lạnh – Tần Phi đã không còn ở đó nữa…

“Anh cả –” Cố Văn Khải quay đầu định gọi Cố Dần đã đi ra giữa đường,

Phản ứng của Cố Dần không chậm, ngay trước khi tiếng Cố Văn Khải vừa vang lên, hắn đã đuổi theo hướng luồng oán khí mang theo tà phong kia đang lao đi.

“Lão Chu! Béo! Hai người về trước đi, tôi...” Cố Văn Khải vừa quay đầu lại, phát hiện đối tượng nói chuyện đã vượt qua hắn, chạy về hướng Cố Dần đuổi theo được mấy bước rồi.

“Má ơi! Cái gió quái gì vậy? Vậy mà thổi bay Tần Tiểu Phi rồi.” Tống Mông vừa chạy vừa la.

“Tống béo, chúng ta chạy về hướng này không sai chứ?” Chu Tuấn dù chống gậy, chạy cà nhắc, nhưng tốc độ không chậm, lúc này đã chạy trước Tống Mông rồi.

“Chắc không sai đâu, gió thổi về hướng này, hơn nữa anh trai thằng nhóc Cố cũng đuổi theo hướng này mà.”

“Này! Tôi nói hai người...” Trong lúc Tống Mông và Chu Tuấn đang tranh cãi, Cố Văn Khải đã đuổi kịp, “Hai người mau về đi, Tần Phi cứ giao cho anh trai tôi và tôi là được rồi!”

“Cậu... cậu nói gì vậy? Hộc hộc...” Vừa chạy được một lúc đã bắt đầu thở dốc, Tống Mông quay đầu trừng mắt Cố Văn Khải, “Tần Tiểu Phi... cũng... cũng là bạn của chúng tôi, cậu ấy gặp chuyện rồi, cậu... cậu bảo chúng tôi về nhàn nhã uống trà ngồi đợi à?”

“Tôi không có ý đó!” Cố Văn Khải đau đầu nói, “Ý tôi là chuyện này rất quỷ dị...”

“Quả thật quỷ dị, Tần Phi dù gầy gò đến đâu, cũng không đến nỗi bị một cơn gió thổi bay mất tăm.” Chu Tuấn lên tiếng nói.

Thấy Chu Tuấn nói vậy, Cố Văn Khải vội vàng tiếp lời: “Cho nên chuyện này không phải người bình thường có thể giải quyết được...”

“Tôi... tôi và lão Chu... chưa bao giờ là người bình thường, chuyện này cứ giao cho chúng tôi!” Tống Mông hét lên.

Cố Văn Khải: “...” Không, lão Chu có lẽ không bình thường, nhưng anh chỉ là một tên béo rất bình thường. Không đúng! Bây giờ không phải lúc lẩm bẩm, mà là nên nghĩ cách ngăn cản Tống Mông và Chu Tuấn nhúng tay vào chuyện này.

Chỉ là Cố Văn Khải còn chưa kịp nghĩ ra cách khuyên can nào, đã nghe thấy Chu Tuấn lên tiếng, “Tiểu Khải, cậu thử nghĩ xem. Nếu cậu là một trong số chúng tôi, cậu sẽ làm gì?”

Cố Văn Khải ngẩn người, nếu anh ta là một trong số Tống Mông và Chu Tuấn, chắc chắn cũng sẽ đuổi theo như họ thôi, bất kể chuyện xảy ra trước mắt có phi lý đến đâu.

Kết quả là, Cố Văn Khải không những không nghĩ ra cách ngăn cản Tống Mông và Chu Tuấn tham gia, mà ngược lại còn bị đối phương thuyết phục. Ôm tâm trạng u uất và thất bại chạy một đoạn đường, Cố Văn Khải thấy Cố Dần chạy trước nhất đã dừng bước.

“Anh cả, sao không đuổi nữa?” Cố Văn Khải chạy đến bên cạnh Cố Dần, nghi hoặc hỏi, “Tần Phi ở ngay phía trước, khoảng cách này chúng ta chạy nhanh một chút chắc chắn đuổi kịp.”

“Không đuổi kịp đâu.” Cố Dần nheo mắt, nhìn chằm chằm bóng lưng Tần Phi phía trước, cách bọn họ không quá trăm mét, nhưng... “Gặp quỷ dẫn đường rồi.”

Bóng dáng Tần Phi phía trước cuối cùng cũng dần dần xa khuất rồi biến mất không dấu vết, vẻ mặt Cố Dần cũng theo đó mà trở nên âm trầm. Tần Phi bị cuốn vào cơn gió âm u đó, sau khi bóng dáng Tần Phi bị con quỷ nhỏ che giấu, những người khác nhìn thì không thấy, nhưng hắn lại có thể mơ hồ phân biệt được, cho nên hắn lập tức đuổi theo. Nhưng còn chưa kịp kéo Tần Phi về, đã rơi vào quỷ dẫn đường, dù hắn rất nhanh phản ứng lại dừng bước, cũng đã muộn – tung tích thật sự của Tần Phi đã hoàn toàn biến mất.

“Quỷ dẫn đường?” Chu Tuấn và Tống Mông vẫn còn chống đầu gối thở dốc nhìn nhau, lập tức cả hai đều rơi vào trạng thái như biết gì đó, lại như không biết gì cả.

“Anh cả.” Cố Văn Khải nhìn Cố Dần.

Cố Dần cười lạnh một tiếng, nói: “Chỉ là quỷ dẫn đường mà thôi.”

Quỷ dẫn đường cũng chỉ có thể cầm chân Cố Dần một lúc, không lâu sau, Cố Dần đã thoát ra khỏi quỷ dẫn đường. Sau khi mọi người ra khỏi quỷ dẫn đường, phát hiện bọn họ vẫn mà còn ở trước cửa quán lẩu. Tống Mông vẻ mặt kinh ngạc nhìn biển hiệu quán lẩu, anh ta vừa chạy thở hồng hộc, vậy mà tất cả đều thành công cốc! Chu Tuấn từng trải qua không ít sóng gió, nhìn cảnh tượng trước mắt, cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, chỉ là không khoa trương như Tống Mông bên cạnh mà thôi.

Cố Văn Khải không cùng Tống Mông bọn họ ngước nhìn biển hiệu quán lẩu, anh ta và bọn họ đương nhiên khác nhau, anh ta tuy không tham gia vào công việc gia tộc, không thường xuyên giao tiếp với người âm, nhưng quỷ dẫn đường anh ta cũng từng trải qua vài lần, không đến nỗi kinh ngạc như Tống Mông bọn họ. Điều anh ta quan tâm là hướng đi của oán khí của con quỷ nhỏ đó, nhưng đừng nói là nhìn hướng đi của oán khí, hắn ngay cả oán khí cũng không cảm nhận được.

Cố Văn Khải tạm thời hết cách, chỉ có thể nhìn Cố Dần, “Tiếp theo làm sao? Chúng ta nên đi đâu tìm Tần Phi?”

“Hướng tây bắc.” Cố Dần nói xong, liền bước chân đi về hướng tây bắc.

“Tại sao lại là hướng tây bắc?” Cố Văn Khải đuổi theo, kỳ lạ hỏi.

Cố Dần liếc xéo hắn một cái, “Kẻ ngu xuẩn luôn thích hỏi tại sao với mọi chuyện.”

Cố Văn Khải: “...”

“Tôi nói, chúng ta đi bộ hả?” Tống Mông cùng Chu Tuấn đuổi theo hỏi, “Không bắt taxi hay gì sao?”

“Có thể bắt taxi.” Cố Dần không quay đầu lại nói.

Tống Mông lập tức vui mừng, giơ tay gọi một chiếc taxi, rồi lại phát hiện Cố Dần căn bản không dừng bước, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

“Này, không phải nói đi xe sao?” Tống Mông hoang mang hét về phía Cố Dần vẫn đang tiếp tục đi về phía trước.

“Cậu đi đi.” Cố Dần không quay đầu lại nói.

“Vậy còn hai người?” Tống Mông hỏi.

“Nói 'tạm biệt' với cậu.” Cố Dần đáp.

Tống Mông: “...” Đây là đang vòng vo chê hắn vướng víu sao?

– Anh trai của cảnh sát Cố, tính cách thật tệ hại!

Tần Phi bị gió âm thổi trúng, mất đi ý thức, đợi đến khi anh hoàn hồn lại, phát hiện mình đang ở gần hậu sơn của núi Đằng Vân. Núi Đằng Vân là một điểm du lịch nhỏ của thành phố S, tuy tên rất oai phong là núi Đằng Vân, nhưng thực ra độ cao của núi không cao, ở vùng đồng bằng cũng chỉ có thể coi là độ cao trung bình. Núi Đằng Vân là một điểm du lịch không mấy nổi tiếng, đặc biệt là bây giờ còn đang là mùa đông, khách du lịch càng ít hơn. Khu vực phía sau núi Đằng Vân, trồng một rừng trúc, nhưng hầu như không ai quản lý, cho nên khu vực này đã trở thành một vùng hoang vu.

Hai chân cảm thấy rất nhức mỏi, chắc là đã đi bộ rất lâu mới đến được đây, nhưng tại sao anh lại đến được đây? Tần Phi chỉ nghi hoặc một thoáng, rất nhanh đã hiểu ra, trước khi anh mất ý thức, cơn gió đó mang theo cảm giác âm lạnh – lại là con quỷ nhỏ đó sao? Nói đến núi Đằng Vân chẳng phải chính là nằm ở hướng tây bắc của đường Khúc Nam sao? Con quỷ nhỏ muốn anh đến đây?

Tần Phi nhìn về phía vùng đất hoang vu không xa, rừng trúc bị gió lạnh thổi lay xào xạc. Tần Phi đột nhiên cảm thấy ý thức mơ hồ một chút, giấc mơ sáng nay vốn dĩ bị anh lãng quên dần dần trở nên rõ ràng – khu rừng trúc này... anh đã từng thấy trong mơ.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)