Tác giả: Mộc Sanh
Editor: YingYing
Sau khi Tần Phi ngủ say, anh mơ một giấc mơ mông lung. Trong mơ có người bảo anh đi tìm một người phụ nữ, lại bảo anh đến một nơi giống như vùng hoang vu. Giấc mơ rất không rõ ràng, cũng không có logic gì, khi Tần Phi tỉnh lại tuy vẫn nhớ sơ qua nội dung nhưng cụ thể là bảo anh đi tìm phụ nữ, hay là đi vùng hoang vu, hay là đi vùng hoang vu tìm phụ nữ, thì lại không thể nào nhớ rõ được.
Ngày 8 tháng 11, Lập Đông, nhiệt độ hạ xuống rõ rệt hơn, cuối cùng cũng có cảm giác mùa đông đến rồi. Tần Phi sáng sớm tỉnh dậy, mở cửa phòng bước ra ban công liền bị lạnh cóng đến run rẩy, vội vàng trở vào nhà, mặc thêm một chiếc áo nữa, mới đi vào bếp loay hoay làm bữa sáng.
Tối hôm trước tuy bị lệ quỷ đuổi theo gần nửa con phố, nhưng Tần Phi vẫn mang được túi sủi cảo đông lạnh đặc biệt mua ở siêu thị về nhà an toàn. Chỉ là sau khi luộc xong sủi cảo, Tần Phi lại không có khẩu vị gì, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng từng cơn, ăn vài cái sủi cảo thì không ăn nổi nữa.
Tần Phi đoán chắc có lẽ tối hôm qua anh chạy lung tung bên ngoài như vậy lại bị cảm lạnh rồi. Thuốc cảm mua lúc trước còn thừa, Tần Phi quyết định uống thuốc trước xem tình hình, nếu không ổn thật thì mới đến bệnh viện.
Sau khi lấy áo khoác mặc vào, Tần Phi ra khỏi nhà đến tiệm sách.
Hôm nay không chỉ nhiệt độ xuống thấp, gió còn đặc biệt lớn, Tần Phi vừa ra khỏi khu dân cư, đã bị gió lạnh thổi cho hắt hơi liên tục hai cái. Anh rụt cổ lại, bước nhanh hơn, muốn nhanh chóng đến tiệm sách, tránh khỏi sự tấn công của gió lạnh.
Tần Phi đi một hồi lâu, khi anh cảm thấy đáng lẽ nên đến tiệm sách rồi nhưng vẫn không thấy biển hiệu tiệm sách Vi Trần, hơn nữa những tòa nhà xung quanh cũng không phải là khu vực gần tiệm sách của anh, Tần Phi lập tức ngẩn người, nhìn kỹ lại thì phát hiện mình đang ở trên một con phố cách tiệm sách Vi Trần một đoạn khá xa. Con phố này tên là Khúc Nam, nếu từ chỗ ở của anh xuất phát, muốn đi đến con phố này, phải đi ngược hướng với tiệm sách Vi Trần, mà anh rõ ràng nhớ mình đi về hướng tiệm sách Vi Trần, nhưng tại sao khi hoàn hồn lại mình lại ở trên đường Khúc Nam chứ?
Sự nghi hoặc của Tần Phi không duy trì được lâu, ngay khi anh đứng ngơ ngác ở một ngã ba đường trên phố một lát, thì nhìn thấy ở con đường nhỏ rẽ vào, trong bóng tối dưới góc tường có một bóng dáng nhỏ bé đứng đó, chính là con lệ quỷ mà Tần Phi vừa gặp tối qua, tên là Giai Giai.
Ngay khi Tần Phi nhìn thấy bóng dáng ở chỗ tối đó, anh cảm thấy nhiệt độ xung quanh hạ xuống bất thường đến mức đóng băng, Tần Phi chỉ cảm thấy cả cơ thể như bị đóng băng, phản xạ thần kinh trở nên tê liệt và chậm chạp, quyền kiểm soát cơ thể dường như đã mất, khiến anh không thể làm được như tối qua là quay người bỏ chạy.
Tần Phi buộc phải đối diện với con quỷ nhỏ đó, nhưng nhìn lâu, anh cảm thấy cái cảm giác âm u trên người con quỷ nhỏ dường như yếu hơn nhiều so với tối qua, hơn nữa cái vẻ hung ác và thù hận như tối qua cũng nhạt đi nhiều. Đây là ảo giác của anh, hay chỉ đơn giản là vì bây giờ là ban ngày?
Nhưng hiện tại cái vẻ khác thường trên người con quỷ nhỏ không quan trọng, quan trọng là con quỷ nhỏ này muốn làm gì?
Anh vô duyên vô cớ đi đến con đường Khúc Nam này, rất rõ ràng là do con quỷ nhỏ này gây ra. Lệ quỷ làm người bị thương rồi đòi mạng, anh không chỉ một lần nghe Trương Tri Tân nói đến, nhưng người anh bây giờ đã ở đây rồi, con quỷ nhỏ đó lại vẫn đứng yên ở đó không động đậy, chỉ nhìn thẳng vào anh. Tần Phi bị nó nhìn chằm chằm như vậy, cái ý nghĩ từng thoáng qua tối qua lại hiện lên trong lòng – con quỷ nhỏ này hình như có gì đó muốn nói với anh.
Ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu Tần Phi thì thấy con quỷ nhỏ vốn đang nhìn chằm chằm anh cuối cùng cũng có động tác, chỉ thấy nó dùng động tác cứng ngắc và không tự nhiên giơ cánh tay lên, làm một động tác chỉ về hướng tây bắc.
Đây là ý gì? Tần Phi quay đầu nhìn theo hướng con quỷ nhỏ chỉ. Hướng tây bắc? Ý nói ở đó có cái gì sao?
“Tần Tiểu Phi, sao cậu lại ở đây?” Tần Phi đang suy nghĩ ý con quỷ nhỏ muốn biểu đạt là gì, liền nghe thấy phía sau truyền đến giọng của Tống Mông.
Tần Phi quay đầu lại nhìn, liền thấy Tống Mông xách một túi bánh bao, vừa ăn vừa đi về phía anh. Chu Tuấn chống gậy bằng một tay, đi bên cạnh Tống Mông.
Sau khi Tần Phi nhìn thấy hai người, anh theo bản năng quay đầu nhìn về phía bên đường nhỏ nơi con quỷ nhỏ đứng, lại phát hiện nơi đó đã không còn bóng dáng con quỷ nhỏ nữa, mà cơ thể anh vừa nãy còn cảm thấy như bị đóng băng không thể động đậy, đã khôi phục lại, giống như cái cảm giác cứng đờ vừa nãy chỉ là ảo giác của anh.
Động tác quay đầu nhìn về phía con đường nhỏ bên cạnh của Tần Phi là cực kỳ đột ngột, Tống Mông đương nhiên chú ý đến động tác của Tần Phi, sau khi đi đến bên cạnh Tần Phi, liền theo ánh mắt của anh nhìn về phía con đường nhỏ đó, nhưng không phát hiện ra điều gì đặc biệt.
“Cậu đang nhìn gì vậy?” Tống Mông tò mò hỏi.
“Không có gì.” Tần Phi lắc đầu, rồi hỏi ngược lại: “Sao hai người lại ở đây?”
“Giai Giai... chính là vụ án mất tích mà chúng tôi nhận, nhà của cô bé mất tích đó ở ngay khu vực này. Mẹ của Giai Giai muốn biết tiến độ điều tra của chúng tôi, tuy chúng tôi vẫn chưa tìm được manh mối gì, nhưng vì gần đây tinh thần mẹ của Giai Giai không tốt lắm, chồng cô ấy bảo tôi đến một chuyến, cố gắng nói theo hướng có thể an ủi cô ấy.” Chu Tuấn nói, trong giọng điệu mang theo vẻ bất lực và thương cảm.
“Chỉ vì tối qua cô ấy gặp ác mộng, chúng tôi đã bị gọi đến từ sáng sớm.” Tống Mông nhún vai nói, “Tôi nghĩ vị phu nhân đó thật ra cần bác sĩ tâm lý hơn là thám tử.”
Tần Phi không để ý đến lời oán than của Tống Mông, mà suy tư nhìn về phía nơi con quỷ nhỏ vừa đứng, hóa ra nhà cô bé ở ngay khu vực này sao? Anh cảm thấy mình hình như có thể hiểu được ý nghĩa câu “mẹ” mà con quỷ nhỏ đã gọi tối qua, nhưng muốn biết cụ thể là ý gì, lại thiếu một chút. Nếu nói con quỷ nhỏ muốn anh dẫn nó đi tìm mẹ, nhưng nó đã có thể xuất hiện ở đây, vậy chứng minh trong chuyện này nó không cần anh giúp đỡ. Có lẽ còn nên liên hệ đến ý nghĩa hướng tây bắc mà nó vừa chỉ... nhưng hướng tây bắc rốt cuộc muốn biểu đạt điều gì?
“Này! Ngẩn người ra làm gì vậy?” Tống Mông đưa cái móng vuốt mập mạp của anh ta huơ huơ trước mặt Tần Phi, “Hồn về xác rồi! Cậu còn chưa trả lời tôi, sao cậu lại ở đây? Giờ này cậu không phải nên đến tiệm sách rồi sao?”
Câu hỏi này nếu nói thật thì chắc chắn Tống Mông và Chu Tuấn đều không tin, Tần Phi im lặng một lát, rồi nói: “Tôi đang đi dạo.”
“Cậu còn có thói quen đi dạo vào sáng sớm nữa à? Lừa tôi chơi hả!” Tống Mông vừa gặm bánh bao vừa lẩm bẩm không rõ.
Cuối cùng, về việc Tần Phi tại sao lại xuất hiện trên đường Khúc Nam, Tống Mông cũng chỉ lẩm bẩm vài câu về câu trả lời của Tần Phi, cũng không truy cứu nữa. Tống Mông và Chu Tuấn ra khỏi nhà cô bé, định quay về văn phòng, vừa hay Tần Phi bị con quỷ nhỏ làm cho đến tận đây cũng muốn về tiệm sách, thế là ba người tiện đường đi cùng nhau.
Đến tiệm sách Vi Trần, Tống béo vừa hay ăn xong một túi bánh bao, tiện tay vứt túi giấy vào thùng rác, cũng không lên lầu đến văn phòng, mà cùng Chu Tuấn và Tần Phi vào tiệm sách. Tần Phi đến muộn, khi vào, Thẩm Vi, Tạ Triết và Hà Thích Đông ba người đã kết thúc công việc dọn dẹp buổi sáng.
“Tiểu Vi Vi, cho anh 1 ly trà sữa.” Tống Mông vào tiệm sách, thấy trong tiệm chưa có khách, nhìn thấy Thẩm Vi, lại theo lệ gọi.
“Béo chết anh đi!” Lần này người lẩm bẩm với Tống Mông không phải Thẩm Vi, mà là Cố Văn Khải đang lật sách sau giá sách bên cạnh, khuất tầm mắt Tống Mông, đã lên tiếng trước Thẩm Vi.
“Hả? Cố Văn Khải? Sao cậu lại ở đây?” Tống Mông ngồi xuống ghế trước quầy bar, nghiêng người nói chuyện với Cố Văn Khải, “Lại thừa dịp chức vụ trốn ra ngoài à?”
“Hôm nay là chủ nhật, tôi nghỉ!” Cố Văn Khải liếc xéo Tống Mông một cái, nhét cuốn sách trong tay lên giá, đi về phía mọi người, chào Chu Tuấn một tiếng, rồi nhìn Tần Phi. Rất rõ ràng, chuyến này Cố Văn Khải đến tìm Tần Phi.
Nhưng, ánh mắt Cố Văn Khải vừa chạm vào vẻ mặt Tần Phi, liền nhíu mày. Sắc mặt Tần Phi không tốt lắm, người bình thường nhìn vào có lẽ chỉ cho là trạng thái cơ thể không tốt, nhưng Cố Văn Khải lại nhìn thấy một tia quỷ khí trên người Tần Phi, đó rõ ràng là dấu hiệu bị ác quỷ quấn thân.
Nhưng có nhiều người ở đây như vậy, Cố Văn Khải cũng không tiện hỏi Tần Phi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể lấy bùa hộ mệnh trong túi ra, nhét vào tay Tần Phi, nói: “Anh trai tớ cho cậu.”
Tần Phi ngẩn người, lập tức nhớ ra tối qua Cố Dần quả thật đã nói lát nữa sẽ làm cho anh một cái bùa hộ mệnh, không ngờ lại nhanh như vậy, anh còn tưởng hắn định đợi đến ngày hẹn mới cho anh.
Cố Văn Khải nhìn Tần Phi nhận lấy bùa hộ mệnh, trên mặt không nhịn được lộ ra vẻ tò mò. Cái bùa hộ mệnh này là sáng sớm anh ta bị Cố Dần gọi qua, bảo anh ta mang đến cho Tần Phi, lúc đó đã rất tò mò sao anh trai anh ta đột nhiên lại tốt bụng như vậy, nhưng anh ta không dám hỏi. Nhưng còn ở chỗ Tần Phi thì anh ta không có gì không dám hỏi cả.
Cố Văn Khải vươn tay, khoác vai Tần Phi kéo người ra sau giá sách bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Anh trai tớ tại sao lại cho cậu bùa hộ mệnh?”
Tần Phi gỡ tay Cố Văn Khải đang khoác vai mình ra, nói: “Tối qua tớ bị con quỷ nhỏ đó đuổi, gặp anh trai cậu. Rồi có lẽ là do bị con quỷ nhỏ đó va vào, bùa hộ mệnh của tớ hỏng rồi, anh trai cậu liền nói làm cho tớ một cái.”
Cố Văn Khải: “Chỉ vậy thôi?”
Tần Phi: “Chỉ vậy thôi.”
Cố Văn Khải cúi đầu im lặng một lát, rồi nói tiếp: “Chuyện này không khoa học!”
Tần Phi liếc nhìn Cố Văn Khải vẻ mặt đầy chữ “anh trai tôi không thể là người tốt”, nói: “Có lẽ anh trai cậu nhìn ở mặt mũi cậu...”
“Không, không có khả năng đó.” Cố Văn Khải quả quyết phủ nhận lý do này. Mặt mũi là cái gì? Anh trai anh ta căn bản không biết thứ đó!
Tần Phi không phản bác Cố Văn Khải, anh cẩn thận nhớ lại chuyện tối qua, thái độ của Cố Dần đối với anh thay đổi hình như là sau khi con quỷ nhỏ đó tấn công anh? Nhưng nguyên nhân cụ thể là gì, Tần Phi không thể suy đoán ra từ những chuyện xảy ra tối qua.