Tác giả: Mộc Sanh
Editor: YingYing
Tần Phi hít sâu một hơi, đột nhiên quay đầu lại. Phía sau là vỉa hè trải dài dưới ánh đèn đường ban đêm, không thấy gì cả, nhưng Tần Phi biết thứ đó ở ngay gần anh và trong khoảnh khắc anh quay đầu lại không biết vì sao nó đã ngừng tiến lại gần, mặc dù cái cảm giác lạnh lẽo âm hàn đó giống như thứ đó đã dán lên người anh rồi vậy…
Trương Tri Tân lúc này không ở thành phố S, anh không thể giống như trước đây gọi điện thoại cầu cứu Trương Tri Tân... không, cho dù Trương Tri Tân ở thành phố S, với tình hình bây giờ anh cũng không thể cầu cứu Trương Tri Tân, thứ đang tiếp cận anh lúc này, có Trương Tri Tân ở đó cũng chỉ thêm một đối tượng bị tấn công mà thôi. Không phải là phương pháp phán đoán có căn cứ cụ thể nào, nhưng trực giác Tần Phi nói rằng với năng lực của Trương Tri Tân, không phải là đối thủ của thứ này – sự bất tường, nguy hiểm và tàn bạo mà thứ này mang lại, vượt xa những gì anh từng gặp phải.
Bây giờ chỉ có một mình, phải làm sao đây? Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn chỉ có cách “chạy“.
Tần Phi hơi điều chỉnh lại nhịp thở có chút gấp gáp của mình, nhấc chân chạy như bay. Mà thứ phía sau, trong khoảnh khắc Tần Phi bắt đầu chạy, nó không ngoài dự đoán lập tức đuổi theo.
Tần Phi rất rõ ràng mình chạy như vậy, không thể bỏ rơi được thứ đang theo đuổi anh, hơn nữa thể lực của anh không tốt, khả năng vận động cũng rất tệ, người bình thường anh còn chạy không lại, huống chi là thứ phi nhân loại đó. Đương nhiên, Tần Phi không phải là không có mục đích mà cứ cắm đầu chạy, chỗ ở của anh có bùa chú Trương Tri Tân để lại, hiệu quả trừ tà đuổi quỷ vẫn khá tốt, tuy không đảm bảo chắc chắn có thể ngăn được thứ đang đuổi theo anh, nhưng ít nhất những lá bùa đó có thể che giấu hơi thở của anh, khiến thứ đang đuổi theo anh sẽ bị mất mục tiêu.
Nơi này cách chỗ ở của anh không xa, bình thường đi bộ chỉ hơn mười phút, nhưng vì bị thứ đó theo dõi, Tần Phi không dám đi con đường nhỏ cũ, chỗ tối tăm của con đường nhỏ quá nhiều, rất dễ bị ác quỷ kéo vào âm phủ, cho nên Tần Phi chọn con đường rộng rãi, đèn đường sáng trưng, đường giao thông chính. Điều duy nhất chắc chắn là – đi đường vòng như vậy, thời gian về đến chỗ ở sẽ lâu hơn.
Thể chất Tần Phi không tốt, điều này định sẵn thể lực và khả năng vận động của anh kém cỏi, chạy nhanh không duy trì được bao lâu, tốc độ của anh liền chậm lại, hơi thở gấp gáp khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cũng may – sắp về đến nhà rồi, rẽ qua ngã tư phía trước…
Ngay trong khoảnh khắc rẽ ở ngã tư, Tần Phi cảm thấy cổ chân mình bị nắm chặt một cách mạnh mẽ, cơ thể lập tức mất thăng bằng, ngã nhào về phía trước.
Xong rồi!!!
Lòng Tần Phi lạnh toát, ngay khi anh tưởng mình chắc chắn sẽ ngã, một bàn tay đột nhiên từ bên cạnh vươn ra, nắm chặt cổ tay anh, kéo anh từ trạng thái mất thăng bằng trở lại.
Tần Phi quay đầu nhìn chủ nhân của bàn tay đó, bất ngờ nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc – Cố Dần.
Nhưng, còn chưa đợi Tần Phi hoàn hồn khỏi sự kinh ngạc khi nhìn thấy Cố Dần vào thời điểm và địa điểm này, Cố Dần đã đẩy anh vừa đứng vững sang một bên, rồi không thèm nhìn anh một cái, tự mình bước lên một bước, khẽ mở miệng nói:Tao tìm mày lâu lắm rồi, nhóc con.”
Lời Cố Dần vừa dứt, ở nơi vốn dĩ trống không không xa đối diện hắn xuất hiện bóng dáng một cô bé. Cô bé bốn năm tuổi, mặc áo khoác đỏ, trán chảy máu, hai bím tóc đã xõa mất một bên…
Giai Giai... cô bé Tần Phi từng gặp một lần ở hiện trường tai nạn xe cộ, cô bé mất tích mà Tống Mông và Chu Tuấn đang tìm kiếm, nhưng – cô bé này đã chết rồi, dù là suy đoán trước đây của Tần Phi, hay là cách xuất hiện vừa rồi của cô bé, đều rất rõ ràng cho thấy – cô bé trước mắt không thuộc về người sống, mà là... quỷ.
“Xác của nhóc ở đâu?” Ngay khi Tần Phi đang ngơ ngác nhìn con quỷ nhỏ tên Giai Giai khi còn sống, Cố Dần lại lên tiếng.
Nhưng lần này vẫn giống như lần ở bệnh viện, con quỷ nhỏ này không trả lời câu hỏi của Cố Dần, mà dùng đôi mắt âm u của nó, không rời mắt nhìn Tần Phi bên cạnh Cố Dần.
Tần Phi liếc nhìn Cố Dần bên cạnh, rồi nhìn con quỷ nhỏ đang nhìn chằm chằm mình, có chút do dự hỏi: “Có phải cô bé muốn nói gì với tôi không?”
“Có lẽ nó muốn nói, cậu trông rất ngon miệng.” Cố Dần liếc xéo Tần Phi nói.
“Hả?” Tần Phi khó hiểu nhìn lại Cố Dần.
“Lệ quỷ thôn phệ hồn phách là một bản năng, giống như dã thú đói thì săn mồi vậy. Quỷ hồn bình thường là đối tượng chúng sẽ thôn phệ, người hồn phách bất ổn cũng vậy.” Cố Dần dừng một chút, rồi nói tiếp, “Đối với lệ quỷ lưu lại dương gian, hồn phách người sống bất ổn có sức hấp dẫn lớn hơn nhiều so với quỷ hồn bình thường, hồn phách người sống có thể tăng cường sức mạnh của chúng khi lưu lại dương gian. Nhưng người hồn phách ổn định thì dương khí nặng, chúng thường không chủ động tìm đến, người hồn phách bất ổn như cậu thì khác, đối với chúng mà nói, chẳng khác nào món ngon đã mở túi.”
Vậy là – con quỷ nhỏ này chỉ muốn thôn phệ linh hồn anh nên mới nhìn chằm chằm anh? Thế nhưng, dù là lệ quỷ, đôi mắt nhìn anh kia, trông lại bi thương đến vậy…
Tần Phi mím môi im lặng một lát, vẫn cố chấp nói: “Tôi vẫn cảm thấy cô bé có chuyện muốn nói với tôi.”
Cố Dần nhướng mày: “Lời quỷ mà cậu cũng muốn nghe?”
Tần Phi: “...”
“Không có gì hay để nghe đâu, người dương gian, quỷ âm gian, tốt nhất đừng dính líu quá sâu.” Cố Dần vừa nói vừa giơ tay lên, ánh bạc nổi lên trên đầu ngón tay hắn, theo động tác vẽ vời của đầu ngón tay hắn trong không trung, các ký tự màu bạc liên tiếp hiện ra.
Tần Phi kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, so với cảnh Trương Tri Tân đuổi quỷ, hình ảnh này của Cố Dần khiến anh cảm thấy đặc biệt cao cấp. Chỉ là anh không thưởng thức được cảnh tượng cao cấp này quá lâu, thì nghe thấy một tiếng thét chói tai đầy lệ khí, cả khuôn mặt con quỷ nhỏ đối diện vặn vẹo lại, máu trên trán không ngừng rỉ ra, chảy đầy mặt, trông âm u và cay độc.
“Ư... mẹ... mẹ...” Những từ ngữ đứt quãng thốt ra từ miệng con quỷ nhỏ, không phải tiếng Minh, mà là lời của người sống, cho nên không chỉ Cố Dần nghe hiểu, Tần Phi cũng nghe rõ ràng.
Động tác vẽ bùa của Cố Dần khựng lại, nghiêng đầu, vẻ mặt vi diệu đánh giá Tần Phi từ trên xuống dưới: “Cậu là giống cái?”
Tần Phi: “... Không, tôi chắc chắn tôi là giống đực.”
Cố Dần: “Nhưng nó đang nhìn cậu...”
Lời Cố Dần còn chưa dứt, ánh mắt liếc thấy con quỷ nhỏ hóa thành một bóng đen lao về phía Tần Phi, lập tức vẻ mặt lạnh đi, giơ tay muốn cản, nhưng chậm một bước, bóng đen đó lách qua tay hắn, lao thẳng về phía Tần Phi. Vẻ mặt Cố Dần trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, nhưng ngay khoảnh khắc sau đó trong mắt lại hiện lên vẻ kinh ngạc không thể che giấu. Bóng đen do con quỷ nhỏ hóa thành lao thẳng về phía Tần Phi, nhưng ngay khi chạm vào ngực Tần Phi, trên người Tần Phi cực nhanh lóe lên một vầng sáng vàng, con quỷ nhỏ thét lên một tiếng thảm thiết, rồi lao về phía con hẻm đối diện đường.
Nửa đêm Cố Dần xuất hiện ở nơi này, hoàn toàn là lần theo hơi thở của con quỷ nhỏ này mà đến. Hắn định nếu có thể hỏi ra nơi xác của con quỷ nhỏ từ miệng nó thì tốt nhất, nếu không hỏi ra được thì thu phục con quỷ nhỏ này, hắn tự nhiên có cách biết được nơi xác của con quỷ nhỏ. Lần ở bệnh viện hắn sơ ý để con quỷ nhỏ này chạy thoát, lần này hắn đã quyết tâm phải bắt được con quỷ nhỏ này. Tuy nhiên, lúc này Cố Dần lại quên mất mục đích ban đầu của mình, hai tay đỡ lấy Tần Phi đang ôm ngực vẻ mặt khó chịu, nhìn hắn với vẻ nghi ngờ.
Khoảnh khắc con quỷ nhỏ đâm vào Tần Phi, vầng sáng trên người anh, Cố Dần rất chắc chắn mình không nhìn lầm. Vầng sáng đó chỉ có thể nhìn thấy trên người chuyển thế có đại công đức ở kiếp trước, đó là vận khí thuộc về người có đại công đức, bảo vệ họ khỏi sự ô uế của thế gian... mà người hắn vẫn luôn tìm kiếm, chính là người chuyển thế có đại công đức như vậy.
Chỉ là – điều khiến Cố Dần cảm thấy nghi hoặc là, vầng sáng trên người Tần Phi không mạnh, mà vầng sáng trên người người kia vốn dĩ không nên yếu như vậy. Nghĩ kỹ lại, nếu Tần Phi là người hắn tìm kiếm, vậy thì căn bản không nên tồn tại tình trạng hồn phách bất ổn, người có đại công đức, bản thân là người không bị ô uế xâm nhập, hơn nữa vận khí cực tốt, không có nguyên nhân đặc biệt, chắc chắn sẽ một đời vô ưu, khó gặp đại nạn.
“Chỗ nào không thoải mái?” Tuy vẫn còn nghi ngờ, nhưng giọng điệu Cố Dần nói với Tần Phi vẫn trở nên ôn hòa hơn. Hắn tìm người kia đã lâu như vậy, nhưng chưa từng gặp được người có khả năng là “cậu ta”, mà bây giờ – Tần Phi có khả năng là người đó, tuy vẻ mặt Cố Dần vẫn bình tĩnh, nhưng sóng ngầm trong lòng cũng không thể kiềm chế mà trào dâng.
Tần Phi không chú ý đến sự khác thường của Cố Dần, nhíu mày nói: “Nóng quá!”
“Hử?”
Cố Dần nghi hoặc nhìn Tần Phi, rồi thấy Tần Phi sờ cổ tìm thấy một sợi dây đỏ, rồi kéo sợi dây đỏ, rút ra bùa hộ mệnh. Tần Phi bị bùa hộ mệnh làm bỏng, khi bị con quỷ nhỏ đâm vào, bùa hộ mệnh ở ngực nóng rực như muốn bốc cháy. Lúc này rút ra cầm trong tay, Tần Phi vẫn có thể cảm nhận được dư nhiệt cao đến bất thường của bùa hộ mệnh, túi gấm đựng bùa hộ mệnh không bị hư hại, nhưng mở túi gấm ra xem, lá bùa bên trong đã thành một nắm tro nhỏ. Rõ ràng, cảm giác nóng rực vừa nãy của anh không phải là ảo giác, mà là bùa hộ mệnh thật sự đã cháy một lúc ở ngực anh.
Tần Phi nhìn lá bùa đã cháy thành tro trong túi gấm, thở dài, “Lần này hoàn toàn hỏng rồi, ông ba sẽ cằn nhằn tôi một trận nữa cho coi”
“Để lát nữa tôi làm cho cậu một cái khác.” Cố Dần cụp mắt nhìn Tần Phi nói.
“Ờ...” Tần Phi lộ ra vẻ ngạc nhiên, anh không quen Cố Dần, nhưng qua hai lần tiếp xúc trước đó, anh có thể khẳng định, Cố Dần người này không liên quan đến hào phóng nhân hậu, sao đột nhiên lại tốt bụng như vậy? Dù trong lòng nghi hoặc, nhưng Tần Phi rất nhanh thu lại vẻ mặt ngạc nhiên, lịch sự nói lời cảm ơn với Cố Dần.
“Trời tối rồi, tôi đưa cậu về.” Cố Dần nói tiếp.
Tần Phi: “...” Người này có phải đã ăn trúng thứ gì kỳ lạ không?
Đối với trạng thái khác thường của Cố Dần, Tần Phi tuy rất khó hiểu, nhưng dưới sự kiên trì của Cố Dần, Tần Phi vẫn để Cố Dần đưa mình về nhà.
“Hai ngày sau... nhớ đến tìm tôi.” Cố Dần trước khi đi nhắc lại lời hẹn trước đó với Tần Phi, rồi mới quay người rời đi.
Tần Phi và người kia trông không giống nhau chút nào, trên người Tần Phi hắn thậm chí không tìm thấy điểm chung nào chắc chắn với người kia, nhưng – đợi đến ngày kia tế hồn thạch, hắn sẽ biết Tần Phi rốt cuộc có phải là người đó hay không.