Tác giả: Mộc Sanh
Editor: YingYing
Vẻ mặt Tần Phi có chút hoang mang đứng tại chỗ, rất khó hiểu về hành động đột ngột dừng bước của mình. Anh dừng lại làm gì? Tần Phi nhíu mày suy nghĩ, hình như anh mơ hồ nghe thấy có người gọi mình, thế là theo phản xạ dừng bước, nhìn về phía giữa đường. Nhưng trước mắt chỉ có xe cộ qua lại, căn bản không thấy người gọi anh. Ánh mắt đảo quanh một vòng, cũng không thấy ai khả nghi là người gọi anh.
Là ảo giác sao?
Nhớ lại kỹ hơn một chút, Tần Phi bắt đầu lại không chắc mình có nghe thấy tiếng gọi mình hay không. Chuyện đó có lẽ thật sự là ảo giác của anh rồi... Tần Phi xoa xoa thái dương, tình huống ngay cả bản thân anh cũng không xác định được, tiếp tục rối rắm có lẽ cũng không đưa ra được kết luận gì, nghĩ một lát, Tần Phi từ bỏ, lại bước chân đi về phía tiệm sách của mình.
Khi Tần Phi đến thì tiệm sách đã mở cửa, có thể thấy là do Thẩm Vi, người trực ca sáng hôm nay, đã đến rồi. Thẩm Vi và Tạ Triết là nhân viên toàn thời gian, có chìa khóa tiệm sách, nếu họ đến trước Tần Phi, họ sẽ trực tiếp mở cửa giúp Tần Phi. Tần Phi bước vào tiệm sách, quả nhiên thấy Thẩm Vi đang dọn dẹp quầy bar. Hôm nay là cuối tuần, ngoài Thẩm Vi ra, Tạ Triết và Hà Thích Đông làm thêm cũng có mặt, Tạ Triết đang sắp xếp sách trên giá, Hà Thích Đông bận rộn dọn dẹp vệ sinh khu đọc sách.
“Ông chủ, chào buổi sáng!” Tạ Triết cầm một cuốn sách vẫy vẫy về phía Tần Phi, nghe Tần Phi cười đáp lại một tiếng chào buổi sáng, liền tiếp tục động tác đặt cuốn sách trên tay lên giá.
Công việc dọn dẹp và sắp xếp ở tiệm sách không nhiều, chưa đến nửa tiếng, những nhân viên nhanh nhẹn của tiệm sách Vi Trần đã kết thúc công việc của mình.
Tần Phi bưng ly cà phê Thẩm Vi pha cho anh, lấy cuốn sách mấy hôm trước chưa đọc xong, liền đến chỗ ngồi quen thuộc của mình ngồi xuống. Tạ Triết sau khi làm xong việc chạy đến ngồi đối diện Tần Phi, hứng thú hỏi: “Ông chủ, hôm nay còn đi ra ngoài với cảnh sát Cố không?”
“Hôm nay không đi, sao vậy?” Tần Phi nói.
“Vậy vụ cướp ngân hàng một tháng trước đã có kết quả chưa?” Tạ Triết vẫn rất hứng thú với lĩnh vực trinh thám huyền nghi, đã biết sơ qua đầu đuôi vụ án, đương nhiên muốn biết kết quả cuối cùng là gì.
“Chưa có kết quả.” Tần Phi dừng một chút, rồi nói tiếp: “Vụ án đó gây náo động lớn như vậy, khi kết thúc phần lớn sẽ lên báo, cậu chú ý theo dõi tin tức đi.”
“Nội dung trên báo làm sao so được với tin tức trực tiếp?” Tạ Triết chống một tay lên cằm, nhìn Tần Phi đang cúi đầu đọc sách đối diện, “Ông chủ, lần này anh có giúp cảnh sát Cố điều tra vụ án này không?”
Cố Văn Khải là một cảnh sát hình sự, thời gian tại nhiệm sở tuy chỉ vỏn vẹn một năm, nhưng đã gặp không ít vụ án lớn nhỏ. Trước khi quen biết Chu Tuấn, cảnh sát hình sự đã nghỉ việc mở văn phòng thám tử tư ở tầng trên, mỗi khi gặp phải nút thắt trong điều tra, Cố Văn Khải đều tìm đến Tần Phi. Trí nhớ của Tần Phi cực kỳ tốt, trong lĩnh vực suy luận cũng rất có thiên phú, nhưng Tần Phi có lẽ đã bị môi trường nhàn nhã của tiệm sách làm hư, anh bắt đầu trở nên lười ra ngoài. Nếu không có việc gì, anh có thể ngồi lì ở chỗ ngồi quen thuộc của mình trong tiệm sách cả ngày không nhúc nhích. Đây cũng là lý do sau này Cố Văn Khải quen biết Chu Tuấn rồi, nhanh chóng bỏ rơi Tần Phi, ưu tiên chọn Chu Tuấn để thảo luận vụ án.
“Điều tra vụ án là chuyện của cảnh sát, tôi không phải cảnh sát.” Tạ Triết không bất ngờ khi nghe ông chủ nhà mình nói như vậy, “Hơn nữa, tôi không muốn ra ngoài.”
Câu sau mới là trọng điểm đúng không? Tạ Triết buồn cười nhìn Tần Phi đang thoải mái ngồi tựa vào ghế sofa, trêu chọc: “Ông chủ, anh cứ ngồi lì như vậy, sớm muộn gì cũng biến thành một tên mọt sách thôi.”
Tần Phi ngước mắt nhìn Tạ Triết, “Biến thành mọt sách không tốt sao?”
Tạ Triết vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đương nhiên không tốt.”
Tần Phi: “Tại sao?”
Tạ Triết: “Sẽ không tìm được vợ xinh.”
Lời Tạ Triết vừa dứt, Thẩm Vi bên quầy bar đã la lên: “Người không tìm được vợ xinh là Tạ Triết cậu, ông chủ chúng ta dù không ra khỏi cửa, vợ xinh cũng xếp hàng tìm đến tận nhà!”
“Tôi sai rồi là tôi lỡ lời.” Tạ Triết vội vàng giơ hai tay lên, làm động tác đầu hàng với Thẩm Vi. Cậu ta không muốn tranh cãi với Thẩm Vi, người coi Tần Phi là nam thần, đó là một chuyện hoàn toàn không có phần thắng.
“Cậu đã hứng thú với việc điều tra vụ án như vậy, sao không đi làm cảnh sát?” Tần Phi nhấp một ngụm cà phê, thuận miệng hỏi.
Tạ Triết nhún vai, xòe tay nói: “Thi trượt, rớt bảng vàng rồi.”
“Vậy ý nguyện trước đây của cậu là làm cảnh sát sao?” Tần Phi kỳ lạ hỏi, “Nhưng tại sao cậu lại đến tiệm sách làm phục vụ? Cảnh sát và phục vụ, hai cái này không có điểm chung nào cả, đúng không?”
“Cái này à...” Tạ Triết liếc nhìn Tần Phi, chậm rãi nói, “Cuộc đời luôn đầy ắp những bất ngờ.”
Đối với dáng vẻ triết gia rởm của Tạ Triết, Thẩm Vi và Hà Thích Đông đều bày tỏ vẻ khinh bỉ, cũng không để ý đến cậu ta nữa.
Tạ Triết tốt nghiệp đại học trọng điểm, về việc tại sao cậu ta lại đến tiệm sách nhỏ bé của mình làm phục vụ, Tần Phi luôn rất tò mò, nhưng Tạ Triết không muốn nói, Tần Phi cũng không hỏi nữa, mỗi người đều có những bí mật không muốn nói với người khác, nguyên nhân của Tạ Triết anh cũng không nhất thiết muốn biết.
Gần tiệm sách Vi Trần có hai trường đại học, cho nên cứ đến cuối tuần, trong tiệm sách sẽ có không ít sinh viên tốp đôi, tốp ba ghé thăm. Tiệm sách sẽ có một khoảng thời gian hơi bận rộn thì vào khoảng thời gian đó Tần Phi cũng sẽ bận rộn hơn một chút.
“Ê, Tần Tiểu Phi, đây là sách gần đây em đọc à?” Tần Phi vừa bưng cà phê cho khách xong đã bị một khách quen của quán sách giữ lại, đó là một cô gái trẻ, cô chỉ vào cuốn sách đặt trên chỗ ngồi quen thuộc của anh, nhỏ giọng hỏi.
“Đúng vậy!” Tần Phi gật đầu nói.
“《Linh Dị Tạp Đàm》? Sách em đọc dạo này càng ngày càng kỳ lạ.” Cô gái trẻ chống cằm nói.
Bởi vì dạo này chuyện em gặp phải càng ngày càng kỳ lạ mà... nhưng đây không phải là lý do có thể tùy tiện nói ra, Tần Phi chỉ có thể khẽ mỉm cười, không trả lời.
“Tần Tiểu Phi, chị cũng muốn đọc 《Linh Dị Tạp Đàm》.” Cô gái trẻ không hỏi thêm, mà chuyển sang yêu cầu Tần Phi.
“Quyển sách này trong tiêmn chỉ còn một quyển này thôi, quyển của em cho chị nhé.” Tần Phi vừa nói vừa lấy quyển 《Linh Dị Tạp Đàm》 từ trên bàn ở chỗ ngồi quen thuộc của mình đưa cho cô gái trẻ. Thấy cô có chút do dự, lại nói thêm, “Em đọc gần xong rồi, chị cầm lấy đọc đi.”
Cô gái trẻ không do dự nữa, vui vẻ nhận lấy cuốn sách Tần Phi đưa cho.
Tiệm sách đóng cửa vào lúc chín giờ tối, Tần Phi ở cửa tiệm sách chào tạm biệt ba người Hà Thích Đông, Thẩm Vi và Tạ Triết, rồi đi về chỗ ở của mình. Nhưng vừa qua đường, liền nhận được điện thoại của mẹ. Đại khái là nói thành phố B sắp mở cửa hàng mới, tháng này bà và cha Tần đều không thể về thăm anh, rồi luyên thuyên dặn dò trời sắp vào đông, bảo anh chú ý đừng để bị bệnh. Tần Phi ngoan ngoãn đáp lời, không dám nói mấy hôm trước anh vừa bị cảm, nếu không mẹ Tần có lẽ sẽ bỏ lại cửa hàng mới mà vội vã trở về.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với mẹ, Tần Phi tiện tay lật xem lịch, phát hiện ngày mai là Lập Đông. Nhắc đến Lập Đông, Tần Phi liền nghĩ đến việc ăn sủi cảo. Tiếc là Trương Tri Tân không có ở đây, không được ăn sủi cảo làm thủ công rồi, Tần Phi cảm thấy rất tiếc, sủi cảo do Trương Tri Tân làm chắc chắn là một món ngon.
Sủi cảo do Trương Tri Tân làm ngày mai chắc chắn không ăn được rồi, ông ấy dường như gặp chút chuyện trên đường về, tối qua nhắn tin nói với anh phải đến ngày sau Lập Đông mới về. Nhưng nghĩ một lát về sủi cảo do Trương Tri Tân làm, cơn thèm sủi cảo của Tần Phi lại bị khơi dậy, thế là ở cửa khu dân cư anh quay trở lại, định đến siêu thị không xa khu dân cư mua chút sủi cảo đông lạnh để sáng mai ăn.
Hơn chín giờ tối đã là thời gian siêu thị sắp đóng cửa, quầy thu ngân cơ bản không còn khách hàng nào khác thanh toán, Tần Phi lấy một túi sủi cảo đông lạnh, trả tiền, rất nhanh đã ra khỏi siêu thị.
Xách túi sủi cảo đông lạnh, Tần Phi bắt đầu đi về. Nhiệt độ buổi tối có hơi thấp, Tần Phi cố ý tăng nhanh bước chân, nhưng chưa đi được bao xa, bước chân Tần Phi dần chậm lại. Có thứ gì đó đang theo dõi anh, anh cảm thấy sống lưng có một cảm giác lạnh lẽo, cái lạnh lẽo âm hàn khiến người ta tê dại, không phải do nhiệt độ thấp của ban đêm gây ra. Cảm giác tương tự như vậy anh đã trải qua không ít lần rồi, chỉ là lần này đặc biệt mạnh mẽ rõ ràng.
Tần Phi dần dần dừng bước, cảm giác lạnh lẽo âm hàn sau lưng vẫn còn, giống như có thứ gì đó âm lạnh sắp dán lên lưng anh vậy…