Nhân Gian Quỷ Thoại - Quá Giới

Chương 1: Tai nạn xe cộ 1

Hết Chương Chương Tiếp

Chương 1: Tai nạn xe cộ 1

Tác giả: Mộc Sanh

Editor: YingYing

Đêm khuya, trong con hẻm nhỏ yên tĩnh truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập. Tần Phi bước nhanh ra khỏi hẻm, đi đến bên vỉa hè, đứng dưới ánh đèn vàng mờ mới dừng lại, vịn vào cột đèn thở dốc.

Gió đêm rất lạnh, nhưng Tần Phi cảm nhận được không chỉ cái lạnh của gió thổi vào người, mà còn có cái lạnh âm u đến tê dại.

Cái thứ đó vẫn còn! Vẫn chưa đi!

Tần Phi hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, sau đó lấy điện thoại ra gọi.

Điện thoại kết nối trong tiếng rè rè, rõ ràng là tín hiệu không ổn định.

Tần Phi thở ra một hơi, rồi cố gắng dùng giọng bình tĩnh và rõ ràng nói: “Ông ba*, con đang ở dưới cột đèn gần số 23 đường Trì Tây.”

*Từ gốc là 三舅姥爷 [Sān jiù lǎoyé]: Tam cữu ngoại gia, bên Việt Nam mình sẽ là ông cậu ba tức là cậu của mẹ và đứng hàng thứ 3 nhưng ở quê mình thì mình gọi tắt là ông ba.

Đầu dây bên kia im lặng một chút, sau đó Tần Phi nghe thấy một tiếng quát quen thuộc: “Má nó! Lại bị mấy thứ đó quấn lấy rồi hả?!”

Mấy thứ đó – cách gọi thông thường là “quỷ”, linh hồn hình thành do chấp niệm của con người sau khi chết đi, không thuộc về dương gian. Tần Phi sống 25 năm chưa từng tin vào những thứ này, anh là một người theo chủ nghĩa duy vật.

Khi anh sinh ra, ông nội ở quê đã tìm một thầy bói được cho là cực kỳ giỏi để xem tướng cho anh. Thầy bói đó đã phán mệnh cho anh rằng: đứa bé này có công đức mười kiếp, bốn dương hội tụ đỉnh, số mệnh được trời phù hộ. Sau đó, người có số mệnh cực tốt như anh, năm tám tuổi vào một ngày đông giá rét thì rơi xuống sông, bị bệnh nặng một trận, đã vậy còn không nhớ mình đã rơi xuống sông như thế nào, sau đó thì bệnh tật liên miên. Còn bà đồng và đạo sĩ thì lại nói dương khí anh yếu, hồn phách bất ổn, thế là từ nhỏ đến lớn trên người anh chưa bao giờ thiếu các loại bùa hộ mệnh, nhưng con đường trưởng thành của anh vẫn cứ gập ghềnh, thật là chua xót vô cùng.

Tần Phi vốn không tin vào chuyện ma quỷ, cho đến một tháng trước anh bắt đầu gặp quỷ, một số chuyện dù không muốn cũng không thể không tin. Đến cả cậu ba người có mối quan hệ thân thích rối rắm không rõ ràng sống cùng một mái nhà với anh, trước đây anh chỉ coi ông ta là một tên thần côn biết nấu ăn rất ngon, bây giờ trong mắt anh đã trở thành một đạo sĩ nấu ăn rất ngon lại có pháp lực bắt quỷ.

Không lâu sau khi điện thoại bị cúp, đạo sĩ nấu ăn rất ngon lại có pháp lực bắt quỷ trong mắt Tần Phi đã đạp xe đạp xông xáo xuất hiện trong tầm mắt. Sau một cú phanh gấp, người đó vứt xe đạp sang một bên, không nhìn Tần Phi, mà nhìn thẳng vào chỗ đầu hẻm phía sau anh, móc từ trong ngực ra một lá bùa nhàu nát, miệng lẩm bẩm đi đến gần đầu hẻm, sau đó quát một tiếng, lá bùa tự bốc cháy mà không cần lửa.

Đến khi tro tàn của lá bùa rơi xuống đất, người đó mới thở phào một hơi, quay đầu lại nói với Tần Phi: “Xong rồi, đã đuổi đi rồi.”

Lúc này Tần Phi mới quay đầu nhìn người đó, cũng chính là cậu ba mà anh đã gọi đến, tên là Trương Tri Tân. Đó là một ông lão nhỏ bé có râu dê, lúc này đang lo lắng nhìn anh từ trên xuống dưới, lo sợ anh bị thương.

“Ông ba, con không sao.” Tần Phi lên tiếng trấn an.

Trương Tri Tân vẫn không yên tâm đi vòng quanh anh một vòng, lẩm bẩm: “Đừng có lúc nào cũng không để tâm như vậy, con đừng tưởng mấy thứ đó chỉ đi theo con, mấy con quỷ mạnh hơn là có thể trực tiếp làm người ta bị thương đấy, chỉ là bây giờ con chưa gặp thôi.”

“Con biết rồi, ông đã nói rất nhiều lần rồi.” Tần Phi vừa nói vừa đi sang một bên, dựng chiếc xe đạp mà trước đó Trương Tri Tân đã vứt sang một bên lên, đẩy xe đạp bắt đầu đi về phía trước, “Đi thôi ông. Về nhà.”

Tần Phi không bị cái thứ gặp phải buổi tối làm bị thương, nhưng cơ thể anh từ lần ngã xuống sông năm tám tuổi đã để lại mầm bệnh, thân thể yếu ớt, trong tiết trời trở lạnh, buổi tối muộn còn chạy ra ngoài một vòng thế là lại bị cảm lạnh.

Vừa qua chín giờ sáng, trời xám xịt, những hạt mưa bay lất phất mang theo cái lạnh của cuối thu. Tần Phi một tay xách một túi nilon, một tay che ô đi trên vỉa hè.

Đây là khu vực hơi cách xa trung tâm thành phố, bình thường lưu lượng xe không nhiều, rất ít khi xảy ra tắc đường. Nhưng hôm nay khi Tần Phi rẽ qua ngã tư, lại nhìn thấy phía trước gần ngã tư, hai chiếc xe con đỗ xiêu vẹo giữa đường.

Nhưng đây không phải là do tắc đường, mà là một vụ tai nạn xe cộ.

Cảnh sát giao thông đã đến hiện trường, hai chủ xe đang trình bày tình hình lúc đó với cảnh sát, xung quanh vụ tai nạn có không ít người dừng lại quan sát. Tần Phi chen vào đám đông xem xét, nhìn thấy tình trạng hư hỏng của hai chiếc xe ở giữa đường – đầu của cả hai chiếc xe đều bị biến dạng nghiêm trọng, trong đó một chiếc nắp capo phía trước đã hoàn toàn lật lên, lộ ra động cơ bên trong. Tần Phi đoán, có lẽ vì đoạn đường này ít xe, đường lại rộng, cả hai bên đều chạy hơi nhanh, cộng thêm trời mưa tầm nhìn kém, mới đâm trực diện vào nhau, dẫn đến đầu xe bị biến dạng.

Ánh mắt rời khỏi những chỗ biến dạng của hai chiếc xe, Tần Phi nhìn vào chiếc xe bị lật nắp capo, cửa sổ ghế sau của chiếc xe đó đã bị người bên trong hạ xuống, đầu tiên anh nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi vẻ mặt lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó anh di chuyển tầm mắt, nhìn thấy một bé gái khoảng bốn năm tuổi, nghiêng người, dựa vào cánh cửa bên kia chưa mở, bé mặc áo khoác màu đỏ, trán chảy máu, hai bím tóc đã bị tuột một bên.

Tần Phi khẽ nhíu mày, bé gái này rõ ràng là bị thương trong vụ tai nạn, tuy rằng nhìn tình trạng hư hỏng của hai chiếc xe, có người bị thương cũng không phải là chuyện gì bất ngờ, nhưng nhìn thấy người bị thương chảy máu trong vụ tai nạn, thì vẫn không phải là chuyện gì đáng vui mừng, trừ khi bạn có thù hận sâu sắc với người bị thương đó.

Người phụ nữ trẻ tuổi kia có lẽ là mẹ của bé gái, cho nên cô ấy mới có vẻ mặt lo lắng như vậy. Nhưng không lâu sau, vẻ mặt lo lắng của người phụ nữ dịu xuống. Tiếng còi hú của xe cứu thương từ xa vọng lại, lát sau, một chiếc xe cứu thương nhấp nháy đèn tín hiệu xuất hiện trong tầm mắt Tần Phi. Xe cứu thương dừng lại gần hai chiếc xe bị tai nạn, nhân viên y tế nhanh chóng xuống xe, cầm cáng đi về phía chiếc xe bị lật nắp capo.

Nhìn nhân viên y tế bắt đầu bận rộn, Tần Phi không tiếp tục xem nữa, một vài cảnh tượng thấy máu luôn khiến anh cảm thấy khó chịu, thái dương bắt đầu giật giật đau nhói, Trương Tri Tân đã nói với anh, mùi máu tanh luôn dụ dỗ sát khí, có thể ảnh hưởng đến những người hồn phách bất ổn như anh.

Nhưng vào khoảnh khắc Tần Phi định quay đầu rời đi thì anh cảm thấy một cơn gió lạnh lẽo mang theo hạt mưa lướt qua bên tai, giống như có thứ gì đó chạm vào mặt anh rồi bay đi. Tần Phi theo phản xạ rùng mình một cái, nhìn quanh bốn phía, nhưng không phát hiện ra điều gì đặc biệt.

Sau một thoáng ngẩn người, Tần Phi nhíu mày, nghiêng ô về phía trước một chút, che đi những hạt mưa, rồi bước đi.

Băng qua đường ở ngã tư phía trước, sau đó tiếp tục đi thẳng. Ở góc ngã tư phía trước có một cửa hàng hai tầng, tầng hai cho hai người kỳ lạ thuê lại, mở một văn phòng thám tử, tầng một là một tiệm sách tên là “Vi Trần”, Tần Phi chính là ông chủ của tiệm sách đó.

Một năm trước, sau khi Tần Phi tốt nghiệp đại học, anh cũng giống như những sinh viên bình thường khác, hừng hực khí thế muốn gây dựng sự nghiệp, nhưng ý chí hùng tráng hiếm có này của anh vừa bùng lên đã gặp phải sự phản đối tích cực từ người nhà – lý do là sức khỏe anh không tốt, công việc phải tìm việc nhàn hạ, môi trường phải thích hợp để thư giãn. Sau đó, anh họ anh đã quyết đoán sửa lại mặt bằng vốn định mở chi nhánh nhà hàng của gia đình thành một tiệm sách. Sau khi tuyển người và sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, anh họ anh lập tức gói ghém anh nhét vào tiệm sách này.

Thế là, khi người khác tốt nghiệp đại học, bắt đầu phấn đấu vì lý tưởng của mình, Tần Phi lại trở thành một ông chủ của tiệm sách nhỏ, sớm sống cuộc sống của một ông già về hưu.

Dừng chân trước cửa tiệm sách Vi Trần, Tần Phi khép ô lại, đẩy cửa tiệm sách bước vào, chiếc chuông gió bằng đồng treo trên đỉnh cửa phát ra một tràng tiếng kêu thanh thúy. Bước vào tiệm sách, đi dọc theo lối đi giữa các kệ sách vào bên trong, còn chưa đến gần quầy bar, đã thấy đầu của Thẩm Vi từ phía quầy bar thò ra, cười vẫy tay với anh: “Ông chủ, anh về rồi.”

Thẩm Vi là nhân viên thu ngân của tiệm sách, một cô gái khá xinh đẹp, tính cách cũng cởi mở và đáng yêu, cô chủ yếu phụ trách công việc thu ngân của tiệm sách.

“Về rồi, có mua chút đồ ăn vặt cho em.” Tần Phi nói với giọng hơi nghẹt mũi, xoay người cắm chiếc ô vào giá để ô bên cạnh quầy bar, sau đó lấy thuốc cảm ra từ túi nilon đựng đồ ăn vặt, đặt lên quầy bar, số đồ ăn vặt còn lại đều đưa cho Thẩm Vi.

Thể chất của Tần Phi quả thực rất yếu, như thời tiết trở lạnh thế này, Thẩm Vi là một cô gái mà còn dám mặc áo sơ mi mỏng chạy khắp nơi mà vẫn khỏe re, còn anh, người luôn mặc dày hơn Thẩm Vi lại không may bị cảm.

Tần Phi định vào quầy bar rót cho mình một cốc nước ấm, uống thuốc cảm vừa mua về, vừa quay đầu ra thì phát hiện ra khu vực đọc sách mà anh vốn tưởng sẽ không có ai lại có một người đang ngồi.

Đó là một người đàn ông dáng người cao ráo, dù lúc này hắn đang ngồi trên ghế sofa ở khu vực đọc sách, nhưng Tần Phi vẫn dám chắc chắn rằng khi hắn đứng lên chắc chắn sẽ cao hơn anh. Hắn bắt chéo chân ngồi trên ghế, trông tao nhã và tùy ý.

Góc nghiêng của người đó trông có vẻ lạnh lùng, nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ quyến rũ vốn có của khuôn mặt. Hắn cúi đầu nhìn tạp chí trên tay, hàng mi để lại một bóng mờ nhạt dưới khóe mắt, toát ra vẻ thâm trầm, lại có một sự quyến rũ khiến người ta không thể rời mắt. Tần Phi cảm thấy dường như mình đã bị hình ảnh quyến rũ đó mê hoặc, ánh mắt rơi vào khuôn mặt người đó rồi thì không thể dời đi được nữa.

Tuy nhiên, ánh mắt của Tần Phi không dừng lại trên người người đàn ông đó quá lâu, vì chỉ một thoáng khựng lại, đã chạm phải ánh mắt không vui của người đàn ông. Tần Phi hoàn hồn, ngượng ngùng thu lại ánh mắt, nhưng không lâu sau lại quay về phía người đàn ông đó. Điều này không phải vì người đàn ông đó đẹp trai đến mức khiến Tần Phi không kiềm chế được, dù đẹp trai đến đâu cũng là đàn ông, không phù hợp với xu hướng tính dục của anh.

Tần Phi tiếp tục nhìn chằm chằm người đàn ông đó chỉ vì sau khi nhìn rõ mặt người đàn ông, anh đột nhiên cảm thấy người này trông có vẻ quen quen, hình như anh đã gặp ở đâu đó rồi.

Ngay khi Tần Phi đang cố gắng suy nghĩ, cố gắng lục tìm trong trí nhớ xem mình đã gặp người đàn ông này ở đâu, thì người đàn ông đó đã đứng dậy khỏi ghế sofa, đặt tạp chí về chỗ cũ, đi đến quầy thu ngân để thanh toán.

Lời tác giả:

【Cảnh báo trước】

◆ Truyện chủ thụ

◇ Hướng đô thị linh dị

◆ Bối cảnh hư cấu

◇ Loạn thần quái lực, hoàn toàn là hư cấu

Hết Chương Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)