Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 6: Khai khiếu (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Đây là chuyện tốt, xem ra uống Liệu Thương Đan đồng thời thoa ngoài da trước đó đã tạo nên tác dụng, vượt qua thời gian nguy hiểm nhất, bây giờ Lục Diệp rốt cục thả lỏng.

Thế nhưng bụng cứ ùng ục ục kêu lên, trước khi gặp được Dương quản sự, Lục Diệp đã có hơn nửa ngày chưa ăn uống gì, vốn chuẩn bị sau khi nộp khoáng thạch khai thác lên trên xong liền đổi một ít thức ăn, ai ngờ bị Dương quản sự bức hiếp tiến vào hầm mỏ, lại tử đấu một trận với y, cuối cùng còn bị thương.

Còn may lúc trước tìm được không ít đồ ăn ở trong Túi Trữ Vật của Dương quản sự, Lục Diệp cầm một miếng thịt thú hong khô trong đó, vừa uống nước vừa ăn từng miếng.

Cảm giác đói bụng chậm rãi tan biến, chỗ này ít ai lui tới nên tạm thời không gặp nguy hiểm, Lục Diệp dần dần sinh ra hứng thú với di vật của Dương quản sự.

Hắn vừa ăn, vừa bắt đầu kiểm tra đồ vật móc ra từ trong Túi Trữ Vật của Dương quản sự trước đó.

Hắn quen thuộc với Khí Huyết Đan và Liệu Thương Đan, nhưng còn có một số đan dược hắn chưa thấy qua, cũng không biết có tác dụng gì, có một ít đan dược còn tản ra mùi tanh gay mũi, rõ ràng không phải vật gì tốt.

Vứt những đan dược này sang một bên, Lục Diệp lại cầm một quyển sách lên, mở ra nhìn, dưới ánh lửa chập chờn, mặt mày lập tức hớn hở.

Quyển sách này chẳng những nội dung phong phú, lại còn văn hay chữ đẹp, cũng không biết do người nào viết ra, thật là diệu bút sinh hoa, sinh động như vật sống...

Trước mắt khí nhược thể hư, không thích hợp đọc thứ này, sau khi tiện tay ném đến một bên, Lục Diệp lại nhặt lên một quyển khác, trên bìa quyển sách này có chữ viết, nheo mắt xem xét lại là Kiếm Thánh Liệt Truyện.

Lục Diệp hào hứng, kết quả sau khi lật vài tờ lại phát hiện cái đồ chơi này là một quyển thoại bản.

*(Thoại bản là một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này) Vứt xuống quyển sách này, Lục Diệp cầm lấy cuốn thứ ba, sau khi thấy rõ chữ trên bìa thì nhịp tim đều chậm nửa nhịp.

Kim Thiền Tiêu Dao Quyết! Hắn vội vàng lật ra nhìn, thần sắc dần dần kích động.

Đây đúng là một quyển công pháp tu hành! Giống như cuốn thứ nhất, văn hay chữ đẹp, thông tục dễ hiểu, xem ra chính là công pháp tu hành của bản thân Dương quản sự.

Kích động qua đi, Lục Diệp lại ý thức được một vấn đề rất thực tế.

Hắn còn chưa mở ra linh khiếu, cho dù có một quyển công pháp như thế bày ở trước mắt thì cũng không dùng được.

Hắn khẽ thở dài một cái rồi buông Kim Thiền Tiêu Dao Quyết xuống.

Nếu không có cách nào tu hành thì nhìn nhiều cũng vô ích.

Một năm qua, hắn từng mấy lần nếm thử mở linh khiếu, nhưng từ đầu đến cuối không có đầu mối gì.

Chán nản chỉ chốc lát, Lục Diệp lần nữa cầm lấy Túi Trữ Vật của Dương quản sự, trước đó bên trong còn có một số đồ vật còn chưa lấy ra.

Hắn đưa tay đi vào, lấy ra từng vật.

Thế nhưng lại không tìm ra vật gì có giá trị, ngược lại có thật nhiều khoáng thạch trân quý, trong đó có cả mấy viên nguyên từ khoáng lớn bằng nắm đấm.

Những quáng thạch này hẳn là Dương quản sự tư tàng cho riêng mình, cũng không biết muốn làm gì.

Một năm ở chỗ này lấy quặng, Lục Diệp từng khai thác không ít khoáng vật trân quý, cho nên hắn cơ bản đều đã nhìn quen mắt những quáng thạch này, dù không biết tên gọi, lại không biết có được tác dụng như thế nào, thế nhưng hắn vẫn cố gắng nhìn qua một lần, mãi đến khi hắn lấy ra một viên khoáng thạch màu đỏ sậm to bằng đầu người...

Hắn chưa thấy qua loại vật này, cũng không biết là do quáng nô nào khai thác ra, cuối cùng rơi xuống trên tay Dương quản sự.

Như thế có chút kỳ quái, vật hiếm thì quý, Lục Diệp chưa từng thấy thứ này, thế nên vật này tất nhiên giá trị bất phàm.

Ngay thời điểm Lục Diệp muốn buông khối quáng thạch này xuống, tâm thần hắn bỗng nhiên hoảng hốt một cái, ngay sau đó một cái bóng mơ hồ xuất hiện ở trước mắt, hóa thành hình dáng một thân cây.

Là Ảnh Tử Thụ kia! Lục Diệp cảm thấy ngạc nhiên, một cái điều kiện để Ảnh Tử Thụ xuất hiện, đó chính là cần hắn tập trung lực chú ý, mà không phải mỗi lần đều sẽ xuất hiện, có đôi khi sẽ xuất hiện, nhưng có đôi khi sẽ không.

Lần này Ảnh Tử Thụ lại chủ động xuất hiện.

Ngay lúc Lục Diệp không rõ ràng cho lắm, gốc rễ Ảnh Tử Thụ mơ mơ hồ hồ kia bỗng nhiên sinh ra từng sợi rễ, đâm vào trong viên khoáng thạch màu đỏ sậm trong tay hắn.

Trong nháy mắt, khoáng thạch phát ra tiếng vang răng rắc răng rắc, trực tiếp nứt ra.

Ánh sáng màu da cam khắc sâu vào tầm mắt Lục Diệp, khiến hắn giật mình, bởi vì sau khi khoáng thạch nứt ra, bên trong lại xuất hiện một đám lửa! Hắn vô ý thức muốn hất ngọn lửa này ra ngoài, nhưng ngọn lửa kia lại dính thật chặt ở trên tay, ném đi không được.

Bối rối chỉ ngắn ngủi, sau đó Lục Diệp ý thức được, sở dĩ tảng đá màu đỏ sậm kia có được biến hóa như thế, hẳn là quan hệ tới Ảnh Tử Thụ.

Càng làm cho Lục Diệp cảm thấy quỷ dị là bản thân lại không cảm nhận được nóng.

Hỏa diễm màu da cam nhanh chóng thu nhỏ, phảng phất như bị thứ gì đó hấp thu, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, ngọn lửa kia liền biến mất ở trước mắt Lục Diệp.

Ngay thời điểm hắn cảm thấy ngạc nhiên, vùng đan điền bỗng nhiên có một cỗ lực lượng nóng rực cuộn trào, lực lượng kia dẫn dắt khí huyết của bản thân, hội tụ về vị trí kia.

Đau đớn khó nói lên lời truyền đến, Lục Diệp cảm giác dưới bụng mình bị lực lượng khổng lồ khuấy đảo, phảng phất như muốn xé rách hắn.

Hắn không nhịn được kêu lên một tiếng đau đớn, quần áo bị mồ hôi ướt nhẹp.

Ngay thời điểm hắn cho rằng bản thân mình phải chết, nơi bụng truyền đến một tiếng vang nhỏ, trong nháy mắt, hắn cảm giác có đồ vật gì bị đánh vỡ.

Cảm giác đau đớn biến mất, trong mắt Lục Diệp, toàn bộ thế giới xảy ra biến hóa kỳ diệu.

Hắn sinh ra một loại cảm giác không thật, cảm thụ vị trí đan điền, lại rõ ràng phát giác được, nơi đó có một đoàn lực lượng kỳ diệu ngưng tụ.

Kinh hỉ to lớn bao phủ cả người hắn...

Hắn đã mở ra linh khiếu!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 23%👉

Thành viên bố cáo️🏆️