Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 500: Lưu tam bảo (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Cho dù các tu sĩ bốn phía chửi rủa vang dội bao nhiêu cũng không thể thay đổi tình cảnh lúc này, vào cũng đã vào rồi, không có cách nào có thể lui ra ngoài.

Chỉ có thể chờ đợi tới thời hạn đó, bị Tiên Nguyên Thành bài xích ra ngoài.

Một cỗ lực lôi kéo khổng lồ bỗng nhiên truyền đến từ phương hướng đằng trước, chớp mắt cái, thân hình ngưng trệ trên không trung không tự chủ rơi xuống bên dưới, bên trong tầm mắt, Tiên Nguyên Thành nhanh chóng được phóng đại lên.

Bốn phương tám hướng vang lên từng đợt tiếng kinh hô.

Tu sĩ lần này tiến vào Vô Lượng Thận Cảnh có chừng hơn sáu bảy trăm, nhiều tu sĩ như vậy, cùng nhau rơi xuống dưới đất, tràng diện hùng vĩ cỡ nào không phải nói cũng biết.

Hơn nữa rơi xuống từ độ cao này, cho dù là thể tu như Cự Giáp, cũng chắc chắn sẽ mất mạng, đây không phải là vấn đề thể phách mạnh hay không mạnh, thật sự là quá cao, té xuống tất nhiên không còn nguyên vẹn rồi.

Tất cả mọi người đều đang thúc giục linh lực, nhưng mà linh lực trong cơ thể lại như một đầm nước đọng, vô luận làm thế nào cũng không khởi động được, những tu sĩ không biết rõ tình hình tâm thần đại loạn, mắng càng hung ác, còn có người kêu khóc rằng mình còn chưa sống đủ, chưa muốn chết vân vân.

Tình báo mà Lục Diệp mua được từ Thiên Cơ Thương có ghi chép đến tình huống này, cho nên cũng không quá bối rối, hắn chỉ từng thử thôi động linh lực một lần mà thôi.

Hơn nữa trong quá trình rơi xuống, thân hình đám người cũng phiêu động lung tung không thể nào khống chế, tình hình này giống như đám người bị cuốn vào bên trong một cỗ gió lốc hỗn loạn, chỉ có thể nước chảy bèo trôi, không có cách nào để khống chế hành động của mình, cảm giác hỏng bét đến cực điểm.

Tu sĩ ria mép kia và Cự Giáp ban đầu còn cách Lục Diệp không xa, nhưng sau một lát khi rơi xuống đã không thấy tăm hơi bọn họ, cũng không biết đã chạy đến địa phương nào.

Trong từng tiếng hoảng loạn hét to, tất cả mọi người đều cách mặt đất càng ngày càng gần, thẳng đến thời điểm chừng mười trượng, thân hình mới cấp tốc hạ xuống, tốc độ giảm đột ngột.

Đợi cho cách xa mặt đất ba trượng, loại lực lượng gây ra cảm giác trói buộc kia đột nhiên không còn nữa.

Tu sĩ có chuẩn bị trước thôi động linh lực, tránh khỏi vận mệnh bị ngã xuống, những người còn lại không chuẩn bị liền gặp xui xẻo, từng người lấy đủ loại tư thế mà ngã xuống, tuy nói độ cao này đã không lấy đi mạng của các tu sĩ nữa, nhưng tóm lại vẫn bị dính đầy bụi đất.

Thời điểm Lục Diệp rơi xuống đất, thuận thế lật một người sắp bị té ngã về phía trước, lúc này mới đứng dậy, tay đè chuôi đao, linh lực ngầm thúc, phóng về tứ phương.

Không có người khác, kề bên này chỉ có mình, vị trí gần một lối đi, hai bên đường phố có không ít kiến trúc có bộ dáng giống cửa hàng, chẳng qua những kiến trúc này phần lớn đều đã rách nát.

Mới tiến vào Tiên Nguyên Thành một trận, trận hình của tất cả mọi người đều bị rối loạn, vốn dĩ tu sĩ của ba thế lực tập trung vào một chỗ vô cùng có ưu thế, dù sao nhiều người sẽ có lực lượng lớn, nhưng bây giờ xem ra, bọn họ muốn tụ tập lại một lần nữa hẳn sẽ phải tốn không ít thời gian.

Đối với những thế lực tán tu mà nói, đây không thể nghi ngờ chính là tin tức tốt, trong thời gian ngắn bọn họ không cần lo lắng sẽ đụng phải tu sĩ đối địch kết thành đội lớn.

- Người nào tự tiện xông vào Thiên Nguyên Thành! Bắt lại cho ta!

Tiếng gầm lên giận dữ truyền vào trong tai Lục Diệp, ngay sau đó ở một lối đi phụ cận liền truyền đến âm thanh giao phong kịch liệt, còn có linh lực chập trùng ba động.

Lục Diệp nghiêng tai lắng nghe, liền thấy góc rẽ có hai thân ảnh chạy ra, chạy thẳng về phương hướng của chính mình, thần sắc bọn họ hốt hoảng, tựa như phía sau có mãnh thú hổng thủy nào đang đuổi đến.

Hai tên quỷ xui xẻo! Lục Diệp trong lòng thầm mắng, vội vàng quay trái quay phải, liếc nhìn cổng một cửa hàng cách đó không xa treo một chiếc đèn lồng, không cần suy nghĩ, gia trì Phong Hành lên hai chân, nhanh như chớp đã chạy thoát, đi vào cửa hàng trước mặt kia, đưa tay đẩy cửa mở ra, lách mình né vào.

Đóng cửa tiệm lại, Lục Diệp xuyên qua khe cửa quan sát bên ngoài, chỉ thấy hai tu sĩ bị truy đuổi kia mới chạy không được bao xa, đằng sau liền có linh quang lập lòe cùng dây thừng bay ra, thứ đồ có bộ dáng giống dây thừng này không phải là linh khí gì, thoạt nhìn như là một đạo thuật pháp khóa địch, dường như cùng loại với Phược Linh Tỏa trong lời đồn đại.

Cái Phược Linh Tỏa này bay thẳng về phía một binh tu trong đó, binh tu kia cũng cao minh, trên đường chạy trốn đồng thời chém ra một kích, chém nát đạo thuật pháp kia, trong miệng hừ lạnh một tiếng:

- Tiểu kỹ hèn hạ!

Tiếng nói vừa mớt dứt, bốn năm đạo Phược Linh Tỏa bay tới, như có linh tính quấn xung quanh hắn, trực tiếp trói hắn thành một cái bánh chưng.

Binh tu kia a một tiếng rồi ngã trên mặt đất, không ngừng chửi mắng, muốn tránh thoát khỏi sự trói buộc, nhưng mà càng giãy dụa, Phược Linh Tỏa kia càng siết chặt, siết thẳng đến khi hắn có chút không thể thở nổi.

- Lấy nhiều đánh ít có gì tài ba, có gan đơn đấu!

Tu sĩ này kêu to.

Mấy đạo thân ảnh im lặng không lên tiếng vượt qua hắn, đuổi theo truy kích một người tu sĩ khác.

Chỉ trong mười hơi thở, cách đó không xa liền truyền đến một tiếng kêu sợ hãi.

Rất nhanh, vị tu sĩ chạy mất kia cũng đã bị trói trở về, hai người hai mặt nhìn nhau, im lặng nước mắt trào dâng.

Xuyên qua khe cửa, Lục Diệp nhìn thấy phía trước ngoại trừ hai vị tu sĩ bị trói kia, còn có mấy người mặc áo giáp trụ, bên trên mũ giáp của người cầm đầu còn có một cây trường linh.

Đây là Tiên Nguyên Vệ, có thể xem là hộ thành quân của Tiên Nguyên Thành, chẳng biết tại sao sau khi Tiên Nguyên Thành bị hủy diệt, hộ thành quân trong thành đều hóa thành linh thể, dù nơi này đã là một tòa thành trì rách nát, bọn họ vẫn tuân thủ chức bị của mình như cũ, thủ hộ thành trì.

Đây là phiền toái lớn nhất bên trong Tiên Nguyên Thành, cũng là thứ mà các tu sĩ tới đây không muốn đụng phải nhất.

Bởi vì người Tiên Nguyên Vệ đều có tu vi từ bát đến cửu trọng, các tiểu đội trưởng dẫn đầu thậm chí có có thể so với thất trọng, nghe nói còn có thống lĩnh hộ thành quân.

Về phần thành chủ Tiên Nguyên Thành có tu vi như thế nào... Không ai biết, tu sĩ tiến vào phủ thành chủ đều không có ai còn sống đi ra.

Tiên Nguyên Vệ không dễ chọc, bọn họ cơ bản đều có khoảng năm, sáu người hợp thảnh một tiểu đội cùng hành động, mỗi một đội ngũ đều có một tên tiểu đội trưởng, dạng đội ngũ bình thường đã như thế, tu sĩ căn bản không dám trêu chọc.

Chỉ nhìn hai tu sĩ bị đè xuống này là biết, thực lực của bọn họ cũng không yếu, một người bát trọng, một người cửu trọng, kết quả đối đầu với một đội Tiên Nguyên Vệ, cơ bản là không có chút sức phản kháng nào đạ bị đè xuống.

- Giải vào địa lao!

Một tiểu đội trưởng của Tiên Nguyên Vệ trên đầu có cọng lông phất tay quát.

Trong lòng Lục Diệp mặc niệm, tiến vào Tiên Nguyên Thành, tất cả mọi người đều cứ nghĩ sẽ vớt được chỗ tốt, kết quả vừa mới tiến vào đã bị Tiên Nguyên Vệ bắt lại, còn muốn giải vào địa lao, tuy nói tạm thời không có gì lo lắng đến tính mạng, nhưng sau khi bị áp vào địa lao sẽ có tao ngộ gì thì chưa biết được.

Nghe nói bị giải vào địa lao đều sẽ chịu đủ loại cực hình, nếu có thể chống đến khi bị Tiên Nguyên Thành bài xích, còn có thể giữ được tính mạng, nhưng nếu nhịn không được, vậy thì đại khái cũng chỉ có thể chết ở chỗ này.

Phát xong hiệu lệnh, người tiểu đội trưởng kia bước mấy bước đến trước cửa hàng mà Lục Diệp trốn vào, một con mắt dán lên khe cửa, nhìn Lục Diệp ở khoảng cách gần, hung tợn nói:

- Dám can đảm làm điều phi pháp ở Tiên Nguyên Thành, đây chính là hạ tràng!

Quẳng xuống một câu uy hiếp, người tiểu đội trưởng kia lúc này mới rời đi.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (6)