Trong chớp mắt, sơn cốc ồn ào trở nên yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều tập trung vào màn sương phía trước.
Trước mắt bao người, màn sương kia cuồn cuộn tụ tập vào những phương hướng khác biệt, rất nhanh đã hiện ra từng vòng xoáy to nhỏ.
Trong chốc lát, màn sương cuồn cuộn lại đột nhiên dừng lại, chỉ có kia từng vòng xoáy kia đang chầm chậm xoay tròn, từ bên trong vòng xoáy kia, có khí tức kỳ lạ lộ ra.
- Sư huynh.
Kỷ Viêm hô một tiếng.
Cổ Tham Dương vung tay lên:
- Tiến!
Đã quyết định tiến vào Vô Lượng Thận Cảnh, đương nhiên sẽ không có ai lại lùi bước. Nói như vậy, người dẫn đầu nhảy xuống cái vòng xoáy cách mình gần nhất, thân ảnh lập tức biến mất không thấy gì nữa, có hắn dẫn đầu, từng tu sĩ Thần Ẩn Cung theo sát phía sau.
Chỗ sơn cốc đối diện, tu sĩ Phong Hoa Viện và Chiếu Nhật Sơn tụ hợp lại cùng một chỗ với nhau cũng dưới sự dẫn đầu của hai bên, nhảy vào cùng một vòng xoáy sương mù.
Cùng lúc đó, đám tán tu bốn phía cũng kết thành các đội ngũ, nhảy xuống những vòng xoáy khác nhau.
Pháp tu có ria mép đi cùng Cự Giáp cũng đã trở về, xem bộ dáng là không lôi kéo được nhân thủ, thần sắc của hắn có hơi tức giận, trong lòng oán giận lòng người nguội lạnh, bây giờ muốn tìm người thích hợp để hợp tác đều khó như vậy, trở về còn nhìn thấy miệng lớn của Cự Giáp vẫn đang ăn không ngừng , tức giận đến đạp hắn một cước:
- Đứng dậy, đi!
- Nha.
Cự giáp nhét thịt thú vật trong tay vào miệng, quai hàm cao cao nâng lên, đi theo pháp tu ria mép tiến vào trong một vòng xoáy..
Lục Diệp cũng nhảy vào bên trong vòng xoáy bên cạnh, hắn vốn dĩ còn muốn xuyên thấu qua vòng xoáy để quan sát hoàn cảnh bên trong một chút, kết quả cái gì cũng không nhìn thấy.
Thuận theo vòng xoáy tiến vào trong mê vụ, Lục Diệp chợt thấy một cỗ lực lượng ngưng trệ gia trì trên người mình, ngay sau đó mình liền ổn định ở giữa không trung.
Bốn phía truyền đến từng đợt tiếng ồn ào, quay đầu nhìn lên, chỉ thấy các tu sĩ trước đó thuận theo vòng xoáy nhảy vào, tất cả đều bị cố định trên không trung.
Quay đầu nhìn lại, màn trời tối tăm mờ mịt dường như xuất hiện rất nhiều lỗ thủng, từ bên trong lỗ thủng kia, vẫn còn có tu sĩ không ngừng nhảy vào.
Lục Diệp thử thôi động linh lực, đúng là hoàn toàn không thể thúc giục nổi.
- Hắn chính là Tiên Nguyên Thành!
Có người hét to một tiếng.
Lời này dường như đưa tới sự khủng hoảng nào đó, rất nhanh dẫn đến một đám người không ngừng chửi bậy.
Lục Diệp quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía dưới là một tòa thành lớn nguy nga khắc sâu vào tầm mắt, thành trì hùng tráng kia chiếm diện tích cực kì rộng lớn, chẳng qua cái thành trì này dường như đã trải qua qua chiến tranh, khắp nơi đều đổ nát thê lương, ngay cả tường thành cao tới hơn mười trượng kia đều sụp đổ thành từng đoạn.
Còn có một vài vị trí trên tường thành xuất hiện vết cào khổng lồ.
Hình như có quái vật khổng lồ từng dùng móng vuốt của bản thân mình để tự lên lên tường thành, trên tường thành còn tồn tại mảng lớn vết máu màu đen, bên trong những vết máu còn tràn ngập sương mù đen nhánh, khiến cho người ta không rõ cảm giác gì.
Tầm mắt Lục Diệp có chút buông xuống, biểu lộ ngưng trọng.
Căn cứ vào tình báo mà hắn có được từ Thiên Cơ Thương Minh, Vô Lượng Thận Cảnh liên thông với rất nhiều tiểu không gian khác biệt, mỗi một tiểu không gian đều là di chỉ của cổ lão một thế lực, những thế lực này đến cùng là ở niên đại nào, lại làm sao bị diệt, không ai biết.
Có một số Vô Lượng Thận Cảnh không tính là nguy hiểm, thậm chí còn có một đống chỗ tốt, thế lực này sau khi bị diệt luôn để lại rất nhiều bảo vật, còn có có túi trự vật mà bao năm qua các tu sĩ tiến vào đây sau khi chết để lại.
Có người phát hiện ra một vườn dược cổ bên trong Vô Lượng Thận Cảnh, mỗi một gốc dược liệu bên trong vườn thuốc kia đều có giá trị liên thành.
Có người ở trong Vô Lượng Thận Cảnh lấy được một kiện linh bảo, từ đây thực lực tăng nhiều.
Còn có người đạt được truyền thừa mà cường giả chí cường lưu lại ở bên trong Vô Lượng Thận Cảnh hừa...
Cho nên Vô Lượng Thận Cảnh mới có thể có sức hấp dẫn thật lớn đối với tu sĩ, mỗi lần Vô Lượng Thận Cảnh xuất hiện, chắc chắn sẽ kéo theo tu sĩ bốn phía tới đây thăm dò.
Chẳng qua bởi vì di chỉ khác biệt, cho nên mức độ nguy hiểm cũng không giống.
Ở trong Vô Lượng Thận Cảnh liên thông với tất cả các tiểu không gian, không thể nghi ngờ Tiên Nguyên Thành là một cái rất nguy hiểm, không chỉ thế, trong này còn có một ít nguy cơ mà tu sĩ cấp độ Linh Khê cảnh khó mà ngăn cản, một khi đụng phải, cơ bản là phải chết.
Chủ yếu nhất là, Tiên Nguyên Thành này có thật nhiều linh thể, những cái linh thể kia tựa hồ tu sĩ nguyên bản của Tiên Nguyên Thành, theo chuyện Tiên Nguyên Thành hủy diệt mà chết, sau đó biến thành linh thể bị vây ở nơi này, có chút linh thể vô tư không biết, sẽ chỉ tuân theo bản năng khi còn sống mà làm việc, cũng có chút linh thể còn bảo lưu linh trí khi còn sống.
Cho nên ở nơi như Tiên Nguyên Thành này, nguy cơ cần phải đối mặt không đơn giản chỉ là tu sĩ ở phe đối địch, mà còn có bản thân Tiên Nguyên Thành nữa.
Lục Diệp hồi tưởng đến đủ loại tin tức mà mình có được liên quan đến Tiên Nguyên Thành, lại nhìn về cung điện khổng lồ phía dưới ở chỗ trung tâm thành trì đang khẽ động, âm thầm quyết định, cái chỗ kia, tuyệt đối không thể đi.
Bởi vì kia là phủ thành chủ của Tiên Nguyên Thành, linh thể thành của Tiên Nguyên Thành rất có thể vẫn còn ở đó!
Tiếng mắng chửi ở bốn phía càng ngày càng vang dội, nếu là biết lần này Vô Lượng Thận Cảnh liên thông tới Tiên Nguyên Thành, chỉ sợ không có mấy tu sĩ nguyện ý tiến đến, bảo vật tuy tốt, nhưng cần phải có mệnh hưởng dụng mới được.
Mặc dù Lục Diệp không chửi rủa, nhưng trong lòng lại có chút tiếc hận, bởi vì tiểu không gian mà Vô Lượng Thận Cảnh liên thông tới, có một chỗ gọi là Đại Phạm Điện, ở trong đó có rất nhiều cổ điển trân quý, mặc dù không biết bởi vì nguyên nhân gì mà không thể mang ra, nhưng tu sĩ lại có thể ở trong đó đạt được đủ loại truyền thừa, bao gồm cả truyền thừa Linh Văn Sư.
Đại Phạm Điện là nơi mà tất cả tu sĩ đều nguyện ý đi, chỉ cần tiến vào, nhất định có thể có được chỗ tốt, hơn nữa còn không có bao nhiêu phong hiểm.