Sơ Tinh cách sơn cốc nhìn về phương hướng Thần Ẩn Cung, ánh mắt va chạm với Trấn Thủ Sứ của Thần Ẩn Cung Cổ Tham Dương, tất cả đều nhìn thấy hàn ý trong mắt nhau.
Thần Ẩn Cung và Phong Hoa Viện là láng giềng với nhau, cho nên thù hận không nhỏ, hơn nữa lần này đều muốn tiến vào Vô Lượng Thận Cảnh, mặc kệ trước đó như thế nào, tiến vào bên trong nếu có cơ hội thích hợp, khẳng định sẽ đánh.
Trước mắt Vô Lượng Thận Cảnh chưa mở, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cũng không làm hành vi khiêu khích vô vị.
Đôi mắt đẹp của Sơ Tinh lưu chuyển, đảo qua trái phải, muốn tìm một tu sĩ đáng để chú ý. Rất nhanh nàng liền thấy được một tráng hán ngồi xếp bằng trên mặt đất, thân hình rộng lớn, mặc một bộ áo gai, lồng ngực để mở một nửa, đôi mắt đẹp nhịn không được rụt lại, không có nhận lầm, đây là tán tu được gọi là Cự Giáp.
Người này rất nổi danh ở trong mắt các tán tu, mấy đại tông môn ở gần đây đều đã từng nghe qua tên hắn, vô luận là Thần Ẩn Cung hay là Lăng Vân Điện, đều đã từng lôi kéo người này, muốn thu hắn làm đệ tử môn hạ.
Dưới tình huống bình thường, các đại tông môn sẽ không tuyển nhận tán tu cửu trọng, nhưng Cự Giáp lại là nhân vật mà mấy đại tông môn ở gần đây tranh đoạt.
Không đơn giản là bởi vì tâm tính của hắn đơn thuần, nguyên nhân chủ yếu nhất vì một thể tu như hắn lại không giống với những thể tu mà mọi người từng biết.
Nghe nói từ khi tu hành đến nay, Cự Giáp chưa hề giết qua một người.
Tu sĩ hỗn đội ở Linh Khê chiến trường, dưới tay ai mà không có mấy đầu nhân mạng, hết lần này tới lần khác Cự Giáp lại không có.
Không giết người còn có thể tồn tại đến nay, một nguyên nhân là hắn có một đồng bạn là pháp tu, nghe nói hai người này từ khi cả hai mới tam trọng đã bắt đầu kết bạn để hành động, chuyện giết địch đều là do pháp tu kia làm.
Nguyên nhân thứ hai là sức phòng ngự của Cự Giáp cực kỳ ghê gớm, tu sĩ cùng cấp độ cơ bản không ai có thể phá vỡ phòng hộ của hắn, dù là tu vi cao hơn hắn một hai tầng, muốn đánh tổn thương hắn cũng rất khó.
Một thể một pháp, đã hợp tác với nhau từ khi còn là tiểu tu sĩ nhị, tam trọng cho đến nay, một đường tu hành đến trình độ cửu trọng.
Thần Ẩn Cung và Lăng Vân Điện lôi kéo Cự Giáp mãi không được cuối cùng phải chấm dứt, bởi vì pháp tu hợp tác với Cự Giáp kia không đồng ý, hắn tựa hồ một mực coi Cự Giáp trở thành cái cây rụng tiền của mình, không cho phép bất kỳ thế lực nào nhúng chàm.
Cho nên nhìn thấy thân ảnh Cự Giáp, Sơ Tinh ẩn ẩn có chút đau đầu, hơi may mắn chính là, Cự Giáp không gia nhập Thần Ẩn Cung bên kia, xem ra vẫn là hành động cùng một chỗ với đồng bạn pháp tu kia của hắn, cho nên chỉ cần không chủ động trêu chọc hắn, hẳn là sẽ không có chuyện gì.
Vì nghiệm chứng phỏng đoán của mình, Sơ Tinh bắt đầu tìm kiếm bóng dáng pháp tu kia, pháp tu kia rất dễ nhận ra, có hai bên ria mép, dáng người ngũ đoản, nhìn qua thì không có gì tốt cả.
Sau đó ánh mắt của nàng đảo qua Lục Diệp đứng bên người Cự Giáp, con ngươi xẹt qua một lần nữa quay trở lại, thôi động linh lực rót vào hai con ngươi, vận dụng hết thị lực nghiêm túc dò xét.
Sau khi xác định không nhìn lầm, con ngươi Sơ Tinh chậm rãi híp lại.
Người này tại sao lại ở chỗ đây? Hơn nữa nhìn linh quang... thế mà đã bát trọng rồi?
Trong lòng Sơ Tinh giật mình, mấy tháng trước đó, người này mới chỉ là ngũ trọng, nhanh như vậy liền tấn thăng bát trọng, tốc độ tu hành nhanh như vậy, nàng nghe mà rợn cả người.
Nàng thu hồi ánh mắt, tầm mắt hạ xuống dưới, song quyền nhẹ nhàng nắm lại, quanh thân sát cơ phun trào.
Ở vị trí đối diện, Lục Diệp ẩn ẩn có cảm giác, ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía Phong Hoa Viện bên kia, mới trong nháy mắt đó, hắn cảm giác có người đang nhìn trộm mình, chẳng qua bốn phía có nhiều người phức tạp, không cách nào xác định.
Hổ Phách ăn no ở bên cạnh thể tu kia, lại nhảy trở về.
Thân hình rộng lớn thể tu tựa hồ còn có chút không nỡ bỏ, ồm ồm hỏi một câu:
- Nó kêu là gì?
- Hổ Phách.
Thể tu gật đầu:
- Cự Giáp.
Đây cũng là tên của hắn.
Đúng lúc này, một chiếc thuyền lớn có bộ dáng linh khí phi hành từ nơi xa cấp tốc bay tới, nhìn thấy biểu tượng bên trên con thuyền này, tu sĩ bên phía Phong Hoa Viện kia rõ ràng là phấn chấn lên không ít, bởi vì người tới là Chiếu Nhật Sơn.
Không tới một lát, thuyền lớn của Chiếu Nhật Sơn bay xuống, lấy một tu sĩ trẻ có diện mạo anh tuấn cầm đầu, gần một trăm người tụ hợp lại với Phong Hoa Viện, trong lúc nhất thời tràng diện vô cùng náo nhiệt, sư huynh sư muội réo lên không ngừng, vui vẻ hòa thuận, tu sĩ hai nhà này hiển nhiên là có giao tình không tệ.
Trái lại biểu cảm của người Thần Ẩn Cung bên này đều ngưng trọng.
Kỷ Viêm trước đó tới lôi kéo Lục Diệp đứng bên một người nam tử có làm da màu đồng cổ, thấp giọng nói:
- Sư huynh, Lăng Vân Điện bên kia còn bao lâu nữa?
Nam tử có làn da màu đồng cổ này chính là người lần này dẫn đầu đội ngũ Thần Ẩn Cung, cũng là Trấn Thủ Sứ trụ sở Thần Ẩn Cung, Cổ Tham Dương.
- Lăng Vân Điện sợ là không tới được.
Cổ Tham Dương mở miệng nói:
- Bọn họ ít nhất cần tới hai ba giờ nữa mới có thể chạy tới, Vô Lượng Thận Cảnh lại sắp mở rồi.
Kỷ Viêm lo lắng không thôi:
- Vậy làm sao bây giờ? Nếu chúng ta đi vào, đó chính là lấy một địch hai, muốn rút lui sao?
Cổ Tham Dương lắc đầu:
- Chưa chiến đã e sợ, lan truyền ra ngoài sau này Thần Ẩn Cung ta làm sao có thể ngẩng đầu lên nhìn người. Vô Lượng Thận Cảnh có hoàn cảnh đa dạng, chỉ cần không phải mấy địa phương kia, cho dù chúng ta có lấy một địch hai thì làm sao, có đôi khi cũng không phải cứ nhiều người là nhất định có thể thành đại sự.
Tiếng nói của hắn vừa dứt, màn sương trong sơn cốc bỗng nhiên kịch liệt phun trào.
- Sắp mở!