- Thì ra là thế!
La Phục gật đầu:
- Nói như vậy, phía Bích Huyết Tông bên kia rất an toàn?
- Có thể nói như vậy, La huynh, có chuyện sao?
Lục Diệp như phát giác ra điều gì.
La Phục thở dài nói:
- Là như vầy, bản tông một vị trưởng lão có một đứa con gái thương yêu hết mực. Vân luôn muốn tu hành bên trong trụ sở của tông môn, bây giờ đã là tu vi tam trọng. Nhất Diệp huynh cũng biết, bên trong trụ sở tông môn linh khí nồng đậm, hiệu suất tu hành cao, nhưng không thể cứ xa rời thực tế như vậy hoài được. Thân là tu sĩ, sao có thể không thấy máu tươi? Vị sư muội kia vì thế luôn la hét đòi ra ngoài tu luyện, những ngày này vẫn luôn quấn lấy ta, muốn ta nghĩ cách đưa nàng đưa ra ngoài. Nhất Diệp huynh, ngươi không biết đâu. Bây giờ ta vừa thấy nàng là đã đau đầu. Nhưng vị trưởng lão kia không đồng ý, chỉ sợ sư muội đó ra ngoài gặp phải điều gì bất trắc. Tình hình Bích Huyết Tông bên kia tốt như vậy, ta nghĩ không biết có thể đưa nàng sang bên Bích Huyết Tông kia.
- Tạm thời mà nói, trụ sở Bích Huyết Tông không có người nào dám tới tiến đánh.
Có Tiểu Hôi tọa trấn, kẻ nào lại dám đến chịu chết? Ứng Giao thiếu chút nữa là một mình phá tan hộ tông đại trận của trụ sở Kình Thiên Tông, nó cùng với Tiểu Hôi kia cùng một đẳng cấp nào có kém hơn?
- Việc này để ta về hỏi thăm ý kiến vị trưởng lão kia đã.
Ăn uống no say một trận, chuyện phiếm cũng nói hết rồi, chính sự đã hoàn thành, La Phục cùng Thích Thạch cáo từ rời đi. Bọn hắn dù sao cũng là Trấn Thủ Sứ và Phó Sứ, tiệc mừng tối nay vô cùng náo nhiệt, bọn hắn vẫn luôn ở bên cạnh Lục Diệp, cũng nên đi uống mấy ly cùng với sư đệ sư muội.
Tiễn La Phục và Thích Thạch rời đi, trong mắt Lục Diệp như có điều suy nghĩ, lắc đầu bật cười.
- Cười gì vậy?
Y Y không hiểu.
- Không có gì.
- Nói cho ta đi.
Y Y nắm lấy tay Lục Diệp lắc, làm nũng.
- Ta và La Phục đã ký kết khế ước liên minh, nếu như hắn thật sự muốn đưa tu sĩ trong tông môn đến Bích Huyết Tông tu luyện cũng không nhất thiết phải nói với ta, cứ đưa người tới là được. Nhưng hắn lại hỏi ta tình huống bên kia của Bích Huyết Tông tình huống bên kia, lại nói ra tình huống của vị sư muội này. Chẳng qua là muốn nói với ta, vị sư muội kia thân phận tôn quý, cho nên sang bên Bích Huyết Tông, là để bên này quan tâm chiếu cố.
- Vậy thì nói thẳng không được sao? Sao còn quanh co lòng vòng như thế?
Lục Diệp đưa tay vuốt ve khuôn mặt của nàng, nhéo trái nhéo phải:
- Có một số việc nói rõ ra sẽ chẳng còn ý nghĩa nữa.
Tiểu nha đầu càng ngày càng có da có thịt.
Y Y tức giận vỗ vào tay hắn, vuốt vuốt miệng.
Nhưng mà chuyện La Phục yêu cầu cũng chẳng phải lớn lao gì, Bích Huyết Tông quan tâm nhiều tới người mà bọn họ đưa đến, ngược lại đệ tử Bích Huyết Tông sang đây cũng sẽ hưởng đãi ngộ tương tự, đạo lí đối nhân xử thế chính là như vậy.
Trong màn đêm, La Phục cùng Thích Thạch sóng vai bước tới.
Thích Thạch mở miệng nói:
- Sư huynh, vị Lục đạo hữu kia dường như rất am hiểu mượn đao giết người.
- Sao lại nói vậy?
- Huynh xem, ở ngoại, Thiên Sát Điện và Phùng thị bên Bích Huyết Tông kia bị hắn mượn trùng triều đánh cho tàn phế, chạy vào trong nội quyển. Một Kình Thiên Tông đang yên ổn bị hắn dùng Ứng Giao đánh cho tàn phế.
La Phục khẽ giật mình, trước đó còn không ý thức được chuyện này, giờ phút này liền nói:
- Nói như vậy, đã có ba thế lực Vạn Ma Lĩnh nằm trong tay hắn rồi?
- Mà lại, vị Lục đạo hữu kia mới vừa nói là Thiên Sát Điện ngăn cản trùng triều bất lợi, dẫn đến trùng triều bộc phát. Liên lụy tới Phùng thị gặp nạn lây, có thể tông môn ngoại quyển phải xử lý trùng triều kỳ thật không khó đối phó, chỉ cần đủ đồng tâm hiệp lực, bất luận thế nào cũng không để cho trùng triều bộc phát, nhiều lắm là tổn thất một ít nhân thủ.
- Đệ muốn nói là…
- Trong đó chỉ sợ có dấu tay của vị Lục đạo hữu kia, về phần hắn đã làm gì ở bên trong, cũng không biết, giống như lần này, người không biết chuyện cũng không biết Ứng Giao kia là do hắn dẫn qua.
La Phục tưởng tượng, thật đúng là chuyện như vậy, trùng triều tuy là thiên tai, nhưng chỉ cần xử lý kịp thời, trên cơ bản đều có thể ứng phó, trừ phi có người trong bóng tối nhúng tay.
- Mà hắn mới có thất trọng, còn có thể vượt hai cấp giết cửu trọng! Thiên chất như vậy, thủ đoạn như vậy, nếu để cho hắn lớn mạnh….
- Quả thực đáng sợ!
La Phục chậc chậc một tiếng.
- Vạn Ma Lĩnh về sau sợ là sẽ trải qua quãng thời gian không tốt đẹp lắm.
Thích Thạch nói:
- Đúng vậy, đệ thấy mừng vì hắn là người của Hạo Thiên Minh.
La Phục cười to:
- Vậy thì phải ăn mừng đi, đi, hôm nay không say không về!
- Sư huynh, ta nói với huynh chính sự đó.
Thích Thạch bất đắc dĩ bị La Phục kéo đi tới quảng trường, rất nhanh, một nhóm lớn tu sĩ vây tới, cả đám đều bưng lấy bình rượu.