- Phong toả thiên cơ!
Trâu Cơ đột nhiên nhẹ giọng ra lệnh một tiếng.
- Hả?
Du Hồng Bảo giật mình, sau đó thay đổi sắc mặt, thấp giọng nói:
- Sư huynh!
- Phong toả thiên cơ!
Trâu Cơ nghiến răng.
Du Hồng Bảo lộ vẻ bi thương và nghiêm nghị:
- Vâng!
Với hành động của hắn, thiên cơ bị phong toả.
Cái gọi là phong tỏa thiên cơ chỉ là phong toả Thiên Cơ Trụ mà thôi, như vậy, các tu sĩ của Kình Thiên Tông không thể trở về Cửu Châu với sự trợ giúp của Thiên Cơ Trụ, điều này là để ngăn chặn người thấy tình thế không ổn liền chạy trốn trước. Tình cảnh của Kình Thiên Tông vốn không tốt, nếu có người dẫn đầu chạy trốn, nhất định sẽ gây ra đại loạn, đến lúc đó trụ sở thật sự sẽ giao cho người khác.
Du Hồng Bảo tưởng rằng Trâu Cơ muốn dẫn đầu môn hạ tu sĩ cùng tồn vong, tự nhiên tâm tình bi hùng.
Trâu Cơ cũng thấy vậy liền an ủi:
- Vẫn còn cơ hội.
Dư Hồng Bảo lắc đầu:
- Huynh cho rằng ta sợ chết sao? Môn phái đã nuôi nấng ta giáo dục ta, bây giờ là lúc ta phải đóng góp cho tông môn, ta không sợ chết. Ta sợ rằng ta không giết một vài tên trộm của Ngân Quang Đảo trước khi ta chết.
Trâu Cơ đã có quyết định, vậy thì hắn chỉ có thể phụng bồi, hạ quyết tâm, Kình Thiên Tông không dễ chịu, Ngân Quang Đảo cũng đừng mơ tưởng sẽ thoải mái, trước khi chết cũng phải kéo vài tên chịu tội thay.
- Ứng Giao không phải là bọn hắn ngự sử đến.
Trâu Cơ lại nói.
Lúc nãy Trâu Cơ nói chuyện với La Phục, nhìn có vẻ không hiệu quả, nhưng thực ra hắn chỉ đang nói bóng nói gió. Hắn chẳng lẽ không biết rằng La Phục không thể bị thuyết phục bởi vài câu nói ba xạo của mình sao? Hắn chỉ muốn biết Ứng Giao đột kích có liên quan gì đến Ngân Quang Đảo hay không.
Thái độ của La Phục khiến hắn chắc chắn một điều, Ứng Giao và Ngân Quang Đảo không có liên quan gì với nhau, hai người thực sự là may mắn gặp dịp, tiến đến cùng lúc!
Sau khi xác nhận điều này, trong lòng Trâu Cơ ngập tràn chua xót như ăn Hoàng Liên, không hiểu tại sao vận may của mình lại kém như vậy, cũng không hiểu tại sao Ứng Giao lại nhìn chằm chằm vào Kình Thiên Tông như vậy, hai bên bình an vô sự sống chung với nhau đã là câu chuyện rất lâu của trăm năm về trước rồi.
Vẫy tay với Dư Hồng Bảo, nhẹ giọng nói vài câu.
Dư Hồng Bảo nghe xong hai mắt liền sáng lên, không ngừng gật đầu, sau đó từng tin tức được gửi đi.
Chẳng mấy chốc, chúng tu sĩ của Kình Thiên Tông đã biết kế hoạch của Trấn Thủ Sứ và Phó Sứ nhà mình, đồng thời cũng biết Thiên Cơ trụ sở đã bị phong tỏa, cho dù muốn rút về Cửu Châu cũng không thể nữa rồi.
Việc rút lui đã bị phá vỡ, lại có kế hoạch của Trâu Cơ làm yên lòng, mặc dù những tu sĩ Kình Thiên Tông vẫn còn lo lắng, nhưng họ không còn tuyệt vọng như trước.
Quầng sáng đại trận vô cùng mờ ảo, dường như có thể bị vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Hàng trăm tu sĩ Kình Thiên Tông tập kết ở sân rộng trước Thiên Cơ Trụ. Trấn Thủ Sứ Trâu Cơ và Phó Sứ Dư Hồng Bảo đứng ở tuyến đầu của hàng ngũ. Toàn đội hướng về phía tu sĩ Ngân Quang Đảo, vận sức chờ phát động.
La Phục vốn đang quan sát động tĩnh hiển nhiên nhìn thấy cảnh tượng này, dường như hiểu ra điều gì đó, liền kêu lên:
- Không ổn!
Lúc này, hắn mới hiểu được Trâu Cơ đang có mưu ma chước quỷ gì. Kình Thiên Tông đây là muốn để người khác gánh tai hoạ cho mình, mượn sức mạnh của Ứng Giao!
Hắn thậm chí còn muốn triệu tập Hách Nhân để hỏi Lục Nhất Diệp xem hắn có thể kiểm soát Ứng Giao hay không, nhưng đã quá muộn.
- Mở trận!
Với tiếng gầm thét bi tráng của Trâu Cơ, đại trận sắp vỡ tan lập tức biến mất.
Không có sự ngăn cản của đại trận, Ứng Giao lập tức lao vào trong trụ sở Kình Thiên Tông, một hồi đấu đá lung tung, lao thẳng tới nơi tu sĩ Kình Thiên Tông tụ tập.
- Giết!
Trâu Cơ lại rống lên, cùng với Dư Hồng Bảo dẫn đầu các môn hạ tu sĩ tấn công về phía trước.
Cảnh tượng nhất thời tráng lệ, Ứng Giao đuổi theo Kình Thiên Tông, Kình Thiên Tông giết Ngân Quang Đảo, và người của Ngân Quang Đảo ngây ngốc tại chỗ ...
Tim La Phục chùng xuống, và tình hình giống như hắn nghĩ, nhưng khi hắn nghĩ tới thì đã quá muộn.
- Ngăn cản bọn hắn!
La Phục hét lên.
Ở bên kia, huynh muội Hách Nhân đứng từ xa nhìn cảnh này,tim cũng treo lên tận cổ họng, Hách Nhân thì thào nói:
- Nhất Diệp huynh, ngươi không thể để Ứng Giao xông tới Ngân Quang Đảo được!
Lục Diệp không nói gì, đã nhảy lên sườn dốc kia, chăm chú quan sát, đặt tay lên dấu ấn chiến trường, liên tục gửi tin cho Y Y.
Hắn không ngờ Kình Thiên Tông ở trong tuyệt cảnh lại có thể biểu hiện ngoan cường như vậy, hắn nghĩ rằng sau khi người Ngân Quang Đảo đến, các tu sĩ Kình Thiên Tông sẽ lập tức rút về Cửu Châu, bởi vì bị hai bên đánh gọng kìm, đại trận phòng hộ chắc chắn sẽ không chống đỡ được.
Trong trụ sở Kình Thiên Tông, khoảng cách tu sĩ hai bên nhanh chóng thu hẹp lại, ánh sáng của ma thuật sáng lên từ chỗ Ngân Quang Đảo rồi nổ tung về phía trước, ngay sau đó là lưu quang của ngự khí.
Nhưng trước sức tấn công của Ngân Quang Đảo, Kình Thiên Tông chỉ phòng thủ mà không phản công, đồng thời chặn tất cả thuật pháp và ngự khí đột kích.
Khi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn bốn mươi trượng, Trâu Cơ đột nhiên gầm lên:
- Tản ra!
Toàn bộ đội Kình Thiên Tông lập tức chia làm hai, do hắn và Dư Hồng Bảo dẫn đầu, phân ra hai bên trái phải, tạo thành một vòng cung, chuẩn bị bọc đánh hậu phương Ngân Quang Đảo
Khi các tu sĩ của Kình Thiên Tông tản ra, một thân ảnh của quái vật khổng lồ in vào tầm mắt các tu sĩ Ngân Quang Đảo, sau đó các thuật pháp và ngự khí được đánh ra bùng bùng nện lên thân Ứng Giao.
Trong yêu nguyên quay cuồng, vảy rắn trên toàn thân rơi ra, Ứng Giao có máu thịt lăn lộn nhiều chỗ, ngước đôi mắt xanh lục lên nhìn bọn hắn.
- %! @- La Phục ngay lập tức chửi thề, tâm trạng mất bình tĩnh.