Trong đại trận, Trâu Cơ nhìn chằm chằm vào mắt La Phục, như thể để xem hắn có đang nói dối hay không, nhưng hắn không thể nhìn thấy gì cả.
- Các ngươi không trốn sao? Vậy ta cũng không khách khí nữa đâu.
La Phục cười mỉm giơ tay lên, vẫy tay về phía trước, trên miệng thoáng hiện ra bốn chữ:
- Bắt đầu công việc!
Phía sau hắn, những tia sáng đủ màu sắc nở rộ rồi rơi xuống đại trận phòng hộ của Kình Thiên Tông, đánh ra từng đợt gợn sóng.
Kình Thiên Tông lập tông nhiều năm như vậy, trải qua những mối nguy lớn nhỏ khó tính toán, nhưng trước giờ chưa có lúc nào mà khó giải quyết như ngày hôm nay.
Phía trước có Ứng Giao xông vào đại trận, phía sau là Ngân Quang Đảo tấn công, bao vây trước sau, khiến cho những tu sĩ của Kình Thiên Tông không nhìn ra được nửa điểm hy vọng.
- Sư huynh, rút lui đi.
Du Hồng Bảo đứng bên cạnh Trâu Cơ nhẹ nhàng nói.
Đại trận tuy có thể trụ vững trong chốc lát nhưng dưới tình huống như vậy cũng không thể tồn tại lâu được, một khi đại trận bị phá vỡ, những tu sĩ Kình Thiên Tông thực sự sẽ trở thành cá trong chậu, đến lúc đó muốn đi cũng đi không được.
- Rút lui về đâu?
Hai mắt Trâu Cơ vô hồn.
Đôi môi khô khốc của Du Hồng Bảo rung rung một chút, nhưng hắn không dám nói ra hai chữ đó.
Nếu muốn rút lui vào lúc này, chỉ có thể rút về bản tông Cửu Châu thông qua Thiên Cơ Trụ, nhưng nếu thực sự làm được điều này, tích lũy bao năm của tông môn sẽ phải chắp tay giao cho người khác.
Không nói đến việc hai người có thể gánh trách nhiệm làm mất trụ sở hay không, ngay cả loại kết quả này bọn họ cũng không thể chấp nhận được.
Với sự rút lui này, sau này hắn làm sao còn có thể sống trên đời, còn có tư cách gì mà gọi mình là đệ tử của Kình Thiên Tông?
- Chúng ta chưa hẳn không có cơ hội!
Trâu Cơ đột nhiên nói.
Dư Hồng Bảo biết sư huynh nhà mình từ trước đến nay luôn có chủ ý, Dư Hồng Bảo nhìn hắn đầy mong đợi:
- Ý của sư huynh là….
Trâu Cơ không nói gì, chỉ gửi cho hắn một tin thông qua dấu ấn chiến trường.
Du Hồng Bảo nhìn thấy nó và cảm thấy rằng đúng là như vậy, không khỏi nhẹ nhàng gật đầu.
Trâu Cơ đã ngẩng đầu lên và nhìn La Phục một lần nữa:
- La Phục, nếu việc Ngân Quang Đảo có thể ngự sử Ứng Giao bị lan truyền ra ngoài, người biết sẽ có hậu quả gì chứ?
La Phục, người đang chiêm ngưỡng bóng dáng của Ứng Giao ở phía bên kia đang cố gắng phá trận qua quầng sáng đại trận, nghe thấy những lời này thì sững sờ, bất giác cảm thấy không ổn, nhíu mày:
- Ý gì?
Trâu Cơ nhếch miệng cười:
- Ý gì ngươi không ngại tự nghĩ thử xem.
Mặc dù La Phục cảm thấy rằng tên này đang nói chuyện giật gân, nhưng nhịn không được rơi vào trầm tư.
Ứng Giao được Lục Nhất Diệp của Bích Huyết Tông dẫn tới, không liên quan gì đến Ngân Quang Đảo, nhưng ngoài huynh muội Hách Nhân ra, thì chỉ có La Phục và Thích Thạch biết chuyện này, Kình Thiên Tông không hề hay biết.
Trong tình huống này, họ sẽ lầm tưởng rằng Ngân Quang Đảo có thể ngự sử được Ứng Giao.
Hung vật như Ứng Giao, một khi chúng thể hiện sức mạnh của mình, đại trận của trụ sở một tông cũng không thể ngăn cản nó, cảnh ngộ của Kình Thiên Tông là một tiền lệ.
Vì vậy, nếu chuyện này thực sự lan truyền ra ngoài... Biểu tình trên mặt của La Phục cứng đờ, mồ hôi lạnh dần dần hình thành trên trán.
Vốn dĩ, trên một mẫu ba phần đất này, nội tình của các đại tông môn gần như giống nhau, mặc dù ngày thường thường xuyên xảy ra xích mích, nhưng ai cũng không làm gì được ai, nhưng nếu như Ngân Quang Đảo có một người trợ giúp hàng đầu như Ứng Giao ... vậy thì những thế lực Vạn Ma Lĩnh kia làm sao có thể không kiêng kỵ?
Sự kiêng kỵ này chắc chắn sẽ dẫn đến thái độ thù địch của thế lực Vạn Ma Lĩnh.
Đây là muốn đặt Ngân Quang Đảo ở trên ngọn lửa để nướng mà!
- Cẩu tặc Trâu Cơ, chớ ngậm máu phun người, Ứng Giao không liên quan gì đến Ngân Quang Đảo ta, đây rõ ràng là một con quái vật trong trụ sở Kình Thiên Tông của ngươi.
La Phục lập tức giận dữ hét lên.
Mặc dù hắn cũng ước rằng tông môn của mình có thể điều khiển con yêu thú như vậy, nhưng nếu như không có đủ kĩ lưỡng, cho dù yêu thú như vậy thực sự có thể được sử dụng bởi họ, nó sẽ không mang lại chuyện tốt gì, nó sẽ chỉ khơi dậy sự thù địch và chĩa mũi vào của các thế lực Vạn Ma Lĩnh gần đó.
Vạn nhất bốn, năm thế lực Vạn Ma Lĩnh tập hợp lại chạy tới đánh lén bọn họ, Ngân Quang Đảo cũng không ngăn cản được ...
- Có liên quan không, ai mà biết được? Theo ta biết, bản tông Ngân Quang Đảo của ngươi có một yêu tu trưởng lão, vị trưởng lão đó hình như là xà yêu đi?
Những lời này quá độc, nhất thời khiến cho Lạc Phù cũng không dám trả lời.
Ngân Quang Đảo quả thực có một vị yêu tu trưởng lão, cũng thực sự là một xà yêu, hơn nữa còn là một vị Hải Xà Yêu, đây không phải là bí mật gì, hai bên là hàng xóm của nhau bao nhiêu năm, ai còn không biết gốc rễ của đối phương.
Chuyện này hôm nay mà bị truyền ra ngoài, thật khó để không khơi dậy sự nghi ngờ từ người khác.
Nhưng chỉ cần có một chút nghi ngờ, tình hình của Ngân Quang Đảo trong tương lai sẽ không quá tốt.
La Phục mơ hồ hiểu được ý định của Trâu Cơ, mi mắt hắn hơi rũ xuống
- Có phải ngươi muốn nói, để tự chứng minh trong sạch, La Phục ta tốt nhất là rút người khỏi nơi này?
- Ta cũng không có nói như vậy.
- Ngươi sợ là đang muốn ăn rắm,
La Phục hừ lạnh một tiếng,
- Thứ chó thích ăn lung tung cắn bậy, đợi lát nữa đại trận của các ngươi bị phá rồi, ta đập ngươi không phọt cứt ra thì coi như ngươi đã ị sạch rồi
Cho dù liên thủ với Ứng Giao phá trận quả thực sẽ gây ra chút nghi ngờ, nhưng một cơ hội trời cho như vậy La Phục làm sao có thể bỏ lỡ nó? Bất kể nói thế nào, nếu người của Ngân Quang Đảo đã đến, họ sẽ không rút lui.
Về phần sau này, chuyện sau này để sau này rồi nói.
Người của Vạn Ma Lĩnh dám liên thủ chĩa mũi nhọn vào Ngân Quang Đảo, nhưng người của Hạo Thiên Minh không đủ đoàn kết, Trâu Cơ vọng tưởng nói ba xạo sẽ khiến Ngân Quang Đảo lui binh, quả thực vẫn chưa tỉnh ngủ.