Năm đó nàng bị cường địch truy sát trong Tinh Uyên, mắt thấy sắp không còn đường thoát, vừa hay gặp được Ban Lan đang trôi dạt, bất đắc dĩ mới gia nhập vào. Lúc nàng tiến vào Ban Lan đã là tu vi Dung Đạo, sau đó từng bước tu hành đến Dung Đạo đỉnh phong. Tử Anh có thể nhận ra bọn họ, tất nhiên là bởi vì Trần Cổ Sơn, ba người này năm đó có quan hệ rất tốt, đều từng trấn giữ một chiến khu, uy danh hiển hách.
Chỉ là tuổi tác càng cao, năm tháng trôi qua, ba vị cường giả đỉnh cấp cũng dần dần lui ra khỏi vũ đài ồn ào náo nhiệt. Yến Chi Hành bộ dáng phóng khoáng, trên tay cầm một bầu rượu, đi vài bước lại uống một ngụm, uống đến mặt đỏ bừng, từ xa đã chào hỏi: “Lão già, còn sống à?”
Trần Cổ Sơn cười tủm tỉm đáp: “Ngươi còn chưa chết, ta đương nhiên phải sống.” Yến Chi Hành bĩu môi, quay đầu nhìn Hà Linh Lung đang đi tới, cười hề hề: “Vẫn là Linh Lung trông trẻ trung, giống như một tiểu cô nương.”
Hà Linh Lung mím môi cười nhẹ, đi đến trước mặt Yến Chi Hành và Trần Cổ Sơn, khẽ thi lễ: “Bái kiến hai vị sư huynh, đã nhiều năm không gặp.” Nàng xưa nay tính tình ôn hòa, lúc trẻ tuổi là vậy, nhiều năm trôi qua vẫn không thay đổi.
“Bái kiến hai vị tiền bối.” Tử Anh cũng cung kính hành lễ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây