Mới đứng vững, thân ảnh Lục Diệp đã nhào đến từ trên xuống dưới, Bàn Sơn Đao tách ra khỏi vỏ, một đao chém về phía Phùng Liên Củ.
Phùng Liên Củ đỡ ở đằng trước người, ngăn lại một đao sắc bén này, linh khí hai người giằng co gần trong gang tấc, bốn mắt nhìn nhau, Phùng Liên Củ nhận thấy được lực lượng khổng lồ và cảm giác áp bách đánh tới phía đằng trước.
- Ngươi là ai?
Hắn cắn răng quát khẽ, cùng là tu vi thất trọng, nhưng lực lượng của mình với đối phương lại có sự chênh lệch lớn như vậy khiến hắn có chút khó mà tiếp nhận.
Đáp lại hắn là một vòng quang hoa lóe lên bên trên Bàn Sơn Đao.
Sắc mặt Phùng Liên Củ đại biến, chỉ cảm thấy thân thể trở nên vô cùng nặng nề, trên bờ vai dường như bị một tòa núi lớn đè lại, vốn về mặt sức mạnh đã có chỗ chênh lệch, lần này đúng là trực tiếp bị ép quỳ trên mặt đất.
Trọng Áp linh văn, cái linh văn này có thể sinh ra một loại lực trường kì lạ, khiến hết thảy mọi thứ bên trong lực trường đều trở nên nặng nề.
Lưu quang ngự khí bay tới từ sau đầu, giờ phút này Phùng Liên Củ đang bị áp chế, dù có phát giác được nguy cơ cũng vô lực ứng phó, lưu quang đã phá vỡ linh lực hộ thể của hắn, xuyên thủng cái ót, bay ra từ trong miệng.
Lục Diệp thả người bay lên đồng thời có mấy đạo thuật pháp đánh vào bên trên hắn, còn có mấy chuôi linh khí cũng bổ xuống.
Chỉ là một lần đối mặt, cùng là thất trọng mà Phùng Liên Củ liền chết thảm ngay tại chỗ, một màn này khiến cho đông đảo tu sĩ Phùng gia đều khiếp sợ rùng mình.
Bay cao tới tận trời, Lục Diệp nhìn qua phía dưới, hơi đưa tay ra, lưu quang ngự khí xuyên thẳng qua, Hỏa Long Thuật được thi triển.
Cùng lúc đó, từ phương hướng mà hắn tới, bảy trăm tu sĩ Bích Huyết Tông cũng giết ra.
Tu sĩ Phùng gia vừa mới bò ra, dưới sự hoảng sợ đã nhao nhao nhảy xuống bên trong lỗ sâu, nhưng mà hỏa long đang gào thét thiêu đốt ngay đằng sau, nhảy xuống cũng lành ít dữ nhiều.
Những tu sĩ Phùng gia phía dưới kia căn bản còn chưa kịp bò ra, chưa biết xảy ra chuyện gì, giờ phút này đang tụ tập một chỗ chuẩn bị rời khỏi nơi đây, có người lui lại, có người tiến lên, tràng diện lập tức loạn thành một bầy.
Chợt có linh lực ba động và thuật pháp vọt lên từ phía sau, tiếng kêu thảm thiết truyền ra, mấy tu sĩ Phùng gia chết ngay lập tức là do Y Y chui vào nơi này giết địch.
Hoàn cảnh bốn phương tám hướng thông suốt của cái thông đạo này thực sự là quá có lợi đối với nàng, giết mấy người, rồi lại chui vào bên trong vách tường, địch nhân muốn tìm nàng cũng không thể tìm thấy, hơn nữa thực lực của Y Y bây giờ cũng không thấp, tu sĩ bình thường căn bản không thể chịu được một đạo thuật pháp của nàng.
Sự rối loạn bên dưới do nàng chế tạo càng khiến cho hoàn cảnh ở miệng lỗ sâu càng loạn hơn.
Chờ tới khi bảy trăm tu sĩ Bích Huyết Tông đến đây, phụ cận cửa hang đã có nhiều hơn ba mươi bộ thi thể, bên dưới cửa hang còn chết nhiều hơn, đó là bởi vì Lục Diệp mới ném mấy đạo Hỏa Long Thuật vào bên trong động.
Phùng Liên Củ đã chết, Phùng Nguyệt bị bắt, Phùng gia bên này ngay cả người chủ trì đại cục cũng không có, chỉ có lục trọng cũng chết không còn lại mấy người, đang thuận theo trùng đạo chạy trốn vào sâu bên trong.
Đợi tu sĩ môn hạ đã tìm đến, Lục Diệp dẫn đầu nhảy vào bên trong lỗ sâu, dẫn người tùy tiện chọn một cái thông đạo, bám đuôi truy sát.
Bảy trăm tu sĩ chui vào lỗ sâu, chia ra đi truy kích.
Ở cửa lỗ sâu chỉ còn lại hai người, đó là Hoa Từ và Phùng Nguyệt.
Phùng Nguyệt ngơ ngác nhìn qua thi thể bốn phía, hai mắt vô thần, tâm chết lặng, dù thế nào cũng không nghĩ ra, mình chỉ truyền một đạo tin tức ra ngoài, kết quả lại trở thành như vậy.
Hoa Từ đứng cách đó không xa bên cạnh nàng, ôn nhuận như ngọc.
Mặc dù tu vi chênh lệch một trọng, nhưng Hoa Từ cũng không sợ Phùng Nguyệt sẽ làm cái gì đối với nàng, y tu tội gì làm khó xử y tu, hơn nữa cho dù Phùng Nguyệt thật sự muốn động thủ, nàng cũng có thể khiến cho đối phương mở mang kiến thức một chút, xem cái gì gọi là Chủng Ma Cô.
Đây cũng là nguyên nhân mà Lục Diệp yên tâm để Hoa Từ trông coi Phùng Nguyệt.
Chẳng qua khiến Hoa Từ không ngờ tới chính là, Phùng Nguyệt không biết có phải đã chịu đả kích quá lớn hay không mà từ đầu đến cuối đều chỉ là ngơ ngác đứng ở nơi đó, không muốn chạy trốn, không muốn ra tay với nàng.
Thẳng đến khi nhóm tu sĩ Bích Huyết Tông đầu tiên đi xuống truy sát trở về, tất cả mọi người lục tục ngo ngoe leo lên.
Có người thụ thương, còn chết một số người, ở hoàn cảnh giao thủ với người khác này, tử thương là điều không thể tránh được, nhưng so với những tổn thất của địch nhân, những tử thương này lại không thấm vào đâu.
Tu sĩ Phùng gia chạy vào bên trong lỗ sâu, có một người liền bị giết một người, toàn bộ đều bị đuổi tận giết tuyệt.
Lục Diệp đưa tin cho Đinh Ngọc Thụ bên kia, hỏi thăm có cần giúp một tay hay không, rất nhanh liền có tin tức phản hồi, Thập Tương Sơn đã rút đi.
Đây cũng là kết quả tất yếu, trừ phi Thập Tương Sơn thật sự muốn nhất quyết tử chiến với Vô Cực Hiên, nếu không sau khi Đinh Ngọc Thụ dẫn người trở về, chắc chắn bọn họ sẽ thối lui.
Nếu thật sự đánh nhau, ai cũng không chiếm được lợi ích, đã là Trấn Thủ Sứ của trụ sở một tông, điểm ấy quyết đoán vẫn phải có.
- Ngũ sư huynh, tiếp theo là đánh nhà nào?
Cố Dương hưng phấn hỏi, hắn là một trong số mấy lục trọng trong tông.
Một đám người đều mong đợi đầy cõi lòng mà trông lại, liên tiếp bôn ba đại chiến mặc dù mỏi mệt, thậm chí nương theo đó cũng có rất nhiều hung hiểm, nhưng thành quả lấy được sau cuộc chiến cũng cực kì huy hoàng, từ xưa đến nay Linh Khê chiến trường còn không có thế lực nào có thể liên tiếp phá hủy hai trụ sở đối địch của tông môn hai nhà trong thời gian ngắn như vậy, nhất là loại chuyện này còn phát sinh ở Ngoại Quyển, so sánh với Nội Quyển, độ khó hẳn là cao hơn.
Tu sĩ còn sống của Bích Huyết Tông, ai nấy đều kiếm đầy bồn đầy bát, mỗi người đều có nhiều công huân và chiến lợi phẩm hơn rất nhiều.
- Hồi tông!
Còn đánh cái cái rắm.
Có thể đánh được Thiên Sát Điện là do đã nương theo trùng triều hủy diệt vài trăm người của bọn họ, có thể đánh bại Phùng thị là do mượn thêm lực lượng của Vô Cực Hiên.
Trước mắt các tông đều đã xử lý trùng triều không sai biệt lắm, lại không thể tiếp tục ngăn một lượng lớn tu sĩ của tông môn nào đó ở bên trong lỗ sâu, không chặn nổi tu sĩ nhà người khác, cưỡng ép đi công kích trụ sở của người khác, dù có thể tiếp tục nương nhờ trùng triều, cũng là chuyện tốn công mà lại không có kết quả.
Huống chi, những cường giả kia của Thiên Sát Điện và Phùng thị chắc chắc đều đang trên đường trở về! Lúc này không trở về tông, vạn nhất bị những cường giả bát, cửu trọng thậm chí còn tu hành công pháp Thiên cấp bắt được, Bích Huyết Tông bên này cũng không có quả ngon gì để ăn.
Cho nên, tranh thủ thời gian trở về tông là quan trọng nhất, chỉ có trở về trụ sở mới tính là an toàn.