Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 405: Linh khê thất tầng (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Thủy Uyên nói, mắt sáng lên:

- Ngươi truyền tin hỏi tứ sư huynh của ngươi xem, trình độ của hắn về mặt này rất cao, để hắn dạy ngươi là thích hợp nhất.

- Tứ sư huynh hả... Để ta hỏi.

Lục Diệp đi ăn chực một bữa ở chỗ nhị sư tỷ, bổ sung thể lực, rồi lại cho Hổ Phách hút một tia máu trong vảy. Sau đó hắn ngựa không dừng vó quay lại phòng luyện công mà mình đóng quân.

Hắn vừa tu luyện vừa truyền tin cho tứ sư huynh.

Lý Bá Tiên hơi kinh ngạc Lục Diệp tu luyện đến thất trọng nhanh đến thế, nghe nói hắn tìm mình xin chỉ dạy Ngự Khí Chi Đạo, tất nhiên biết gì thì truyền đạt lại hết.

Mặc dù không bằng truyền thụ trực tiếp, nhưng thực ra truyền tin giao lưu thế này cũng không khác biệt nhiều lắm.

Lý Bá Tiên dốc lòng giảng giải cho Lục Diệp các nội dung cốt yếu khi ngự khí, cuối cùng nói:

- Tiểu sư đệ cứ luyện trước đi đã, có gì không hiểu thì cứ hỏi ta bất cứ lúc nào.

- Cảm ơn sư huynh!

Lục Diệp rút Bàn Sơn Đao ra, đặt lên đầu gối mình, thúc giục linh lục rót vào trong.

Theo như Lý Bá Tiên nói, tu sĩ Linh Khê cảnh chủ yếu dùng linh lực để ngự khí, thế nên có yêu cầu rất cao về linh lực của tu sĩ. Linh lực càng tinh thuần, uy lực ngự khí càng mạnh, tốc độ cũng càng nhanh. Trong đó còn có một vấn đề về khoảng cách ngự khí. Theo lẽ thường, phạm vi ngự khí của tu sĩ thất trọng cơ bản trong khoảng ba mươi trượng, nhưng người có linh lực càng tinh thuần, khoảng cách sẽ càng xa. Khi chiếu đấu với kẻ địch, không thể nghi ngờ đây là một lợi thế lớn.

Đồng thời, ngự khí cũng có yêu cầu cực kỳ cao về khả năng khống chế linh lực của tu sĩ, khả năng khống chế linh lực của bản thân cũng ảnh hưởng đến tốc độ và khoảng cách ngự khí.

Tốc độ và khoảng cách chính là hai yếu tố lớn khi ngự khí giết địch, còn độ tinh thuần và khả năng khống chế linh lực là hai yêu cầu lớn khi ngự khí.

Tu sĩ có tu vi ngang nhau, khi ngự khí tấn công đối phương, bên chiếm ưu thế về tốc độ và khoảng cách chắc chắn sẽ mạnh hơn một chút, đương nhiên còn bao gồm khả năng sát thương của bản thân linh khí.

Lục Diệp không lo lắng về độ tinh thuần của linh lực, Thiên Phú Thụ thiêu cháy tất cả đan độc, linh lực của hắn luôn luôn tinh thuần không tạp chất, còn khả năng khống chế linh lực thì càng không cần phải nói.

Lục Diệp có thể thoải mái xây dựng biến đổi từng âm dương nhị nguyên cực kỳ nhỏ, càng khỏi bàn đến những thứ khác.

Trên đời này, nếu so khả năng khống chế linh lực, không ai vượt qua được Linh Văn Sư!

Nguyên nhân lớn nhất khiến tu sĩ phải đến thất trọng mới có thể tu luyện Ngự Khí Chi Đạo chính là vì chỉ có tu sĩ ở đẳng cấp này mới có thể điều khiển linh khí bên ngoài cơ thể ở một trình độ nhất định.

Không giống các trọng dưới thất trọng, một khi linh khí rời khỏi cơ thể sẽ không thể khống chế.

Điều này khiến Lục Diệp nhớ đến một vấn đề vẫn luôn làm mình đau đầu, đó chính là Hỏa Phượng Hoàng Thuật do hắn thi triển... Từ trước tới nay, trừ khi trong một số tình huống đặc biệt, còn về cơ bản Lục Diệp chẳng thể nào sử dụng đạo thuật này đánh kẻ địch, bởi vì ngắm chuẩn là một vấn đề lớn. Tiêu hao linh lực đánh ra một thuật pháp, kết quả không đánh trúng, không nói đến vô duyên vô cớ lãng phí linh lực, mà còn có thể cho kẻ địch cơ hội.

Nhưng hồi xưa khi hắn bị Đổng Thúc Dạ truy sát, Đổng Thúc Dạ tạo ra một quả cầu lửa khổng lồ, quả cầu lửa đó biết chuyển hướng, đuổi theo làm hắn và Hổ Phách thảm hại vô cùng.

Bây giờ nhớ lại, đó là khác biệt giữa tu sĩ thất trọng và tu sĩ dưới thất trọng, Đổng Thúc Dạ có thể khống chế linh lực rời khỏi cơ thể, vậy nên Hỏa Cầu Thuật của hắn mới biết chuyển hướng.

Mà hiện tại, Lục Diệp cũng đã đạt đến thất trọng.

Để kiểm nghiệm chuyện này, Lục Diệp đi tới phòng luyện công, thi triển Hỏa Phượng Hoàng Thuật, đánh lên trời, trong chốc lát, linh lực nóng rực sôi sục, một con chim béo vỗ cánh phành phạch bay lên trời.

Nếu là trước kia, con chim béo này vừa bay đi, Lục Diệp đã không thể điều khiển được nữa, có đánh trúng kẻ địch hay không, tùy duyên.

Nhưng bây giờ, hắn rõ ràng có thể cảm nhận được linh lực hội tụ thành Hỏa Phượng Hoàng Thuật vẫn đang chịu sự khống chế của mình, chỉ cần suy nghĩ, con chim béo đang bay lên trời lập tức thay đổi phương hướng, vui vẻ bay lượn trên không trung. Có điều theo thời gian trôi qua, linh lực hội tụ thành thuật pháp này đang nhanh chóng tiêu tan, xem chừng không đến mấy hơi thở nữa sẽ hoàn toàn biến mất.

- Phụt!

Bên cạnh vang lên tiếng cười.

Lục Diệp quay đầu lại nhìn, thấy một thiếu nữ bám tay vào mái hiên, ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh mắt di chuyển theo quỹ đạo bay của con chim béo.

Thiếu nữ này nhìn quen quen...

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Lục Diệp, thiếu nữ vội vàng thu ánh mắt lại, ngó nghiêng bốn phía.

- Ngươi tên gì?

Thiếu nữ “soạt một tiếng đứng thẳng tắp, lúng túng nuốt nước bọt, cao giọng nói:

- Thưa ngũ sư huynh, ta tên Hà Tịch Âm!

Mắt nàng đảo qua đảo lại nhanh như chớp, yếu ớt liếc Lục Diệp một cái, bổ sung:

- Còn có, vừa nãy không phải ta đang cười ngươi.

- Vậy ngươi đang cười cái gì?

Thiếu nữ Hà Tịch Âm lại nuốt nước bọt:

- Ta cũng không biết mình đang cười gì, chỉ là đột nhiên buồn cười... Ngũ sư huynh, ta thật sự không cười ngươi...

Hình như cảm thấy lời mình nói không có chút sức thuyết phục nào, nàng trực tiếp ngồi xổm xuống ôm đầu:

- Ngũ sư huynh, ta sai rồi, đừng đánh ta!

Nàng nơm nớp lo sợ một lúc lâu, khi ngẩng đầu lên, trước mắt đâu còn bóng dáng Lục Diệp. Lúc này, nàng mới vỗ ngực thở phào một hơi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 27%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (5)