Trong Thần cảnh, tay Lục Diệp cầm Bàn Sơn Đao, toàn thân đẫm máu, con quái vật cuối cùng bị hắn chém chết dưới đao, trên mặt đất toàn là máu tươi xanh biếc và tứ chi nội tạng của quái vật. Tốn mất mấy ngày, cuối cùng hắn cũng giết chết chín con quái vật đồng thời xuất hiện.
Mặc dù vết thương nghiêm trọng đến mức đầu váng mắt hoa, nhưng hắn vẫn không buông lỏng cảnh giác, bởi vì hắn không biết lát nữa liệu có mười con quái vật nhảy ra hay không. Nếu có, vậy hắn chỉ đành giơ cổ ra chịu chém thôi.
Sương mù đằng trước cuộn trào quay cuồng, một bóng người cất bước đi ra từ trong sương mù.
Lục Diệp tập trung nhìn lại, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, hắn không ngờ trong Thần cảnh không chỉ có đủ loại quái vật côn trùng hình thù kỳ quái, mà còn có cả người!
Nói là người cũng không chính xác, bởi vì cơ thể người kia bị bao phủ trong sương mù, nhìn không rõ mặt mũi, thậm chí không thể phân biệt nam nữ.
Hiển nhiên đây không phải người thật, mà là huyền diệu trong Thần cảnh tự có.
Vào lúc Lục Diệp vẫn còn đang quan sát đối phương, bóng người bị bao phủ trong sương mù đã giơ tay lên chỉ một cái, một tia sáng bắn vọt về phía hắn, là uy lực của ngự khí!
Rõ ràng tên này ở thất trọng.
Một lát sau, trong phòng luyện công, Lục Diệp với sắc mặt tái nhợt mở mắt ra, đầu đau như bị kim châm. Mặc dù mệt mỏi bất kham, nhưng vẻ mặt hắn vẫn rất phấn chấn.
Sau khi giết quái vật côn trùng chín cửa, lại xuất hiện bóng dáng một tu sĩ. Đây là điều hắn không ngờ tới, có điều hắn rất vui mừng khi được nhìn thấy.
Giết đám quái vật công trùng đó tất nhiên cũng có thể rèn luyện kỹ năng chiến đấu của bản thân, nhưng chung quy không có ý nghĩa quá lớn. Trong chiến trường Linh Khê, đối tượng liều mạng chém giết với hắn sẽ là tu sĩ Vạn Ma Lĩnh, côn trùng biến thành tu sĩ, không nghi ngờ gì sẽ phù hợp với nhu cầu của hắn hơn.
Cũng không biết lần sau đi vào, có cần giết côn trùng nữa không, nếu cần thì phiền phức lắm, tốt nhất đừng cần, hắn âm thầm cầu nguyện.
So với giết côn trùng, hắn vui lòng giao đấu với tu sĩ sương mù kia hơn, bởi vì thực lực đối phương thể hiện ra quả thực thuộc về một tu sĩ thất trọng nên có, hơn nữa còn là hạng xuất sắc trong số thất trọng.
Chỉ có thể đợi đến mai lại đi kiểm chứng.
Hắn ném hai viên linh đan vào miệng, mang sách lấy từ chỗ của Vân phu tử ra để nghiên cứu.
Gần nửa ngày sau, cơn mệt mỏi giảm bớt, linh lực cũng trở nên dồi dào, hắn bắt đầu xây dựng linh văn Thập Tam.
Cũng không biết do tâm trạng tốt hay cảm giác tốt, hôm nay hắn mới làm một lần đã thành hình!
Xóa linh văn đi, thử xây dựng lại lần nữa, thất bại.
Nhưng đã có kinh nghiệm thành công một lần, chuyện về sau dễ hơn rồi. Lần thứ ba xây dựng thành công, lần thứ tư thất bại, lần thứ năm thành công, lần thứ sáu thành công...
Lục Diệp lần lượt luyện tập, tìm kiếm cảm giác trong những lần thành công, tích luyện bài học và kinh nghiệm trong những lần thất bại, sau hơn mười lần, tỷ lệ thành công đã rơi vào khoảng bảy phần mười.
Tỷ lệ thành công này đã không thấp, chắc hẳn đã đạt đến yêu cầu của Vân phu tử. Nói cách khác, hắn có thể đến chỗ Vân phu tử học bước tiếp theo rồi.
Khi hắn xây dựng linh văn, mặc dù có tiêu hao linh lực của bản thân, nhưng nhờ có linh văn tụ linh và cơm Thao Thiết phát huy tác dụng, tổng lượng linh lực trong cơ thể không chỉ không giảm, ngược lại còn tiếp tục tăng lên.
Hiện tại đã đạt đến trạng thái dồi dào.
Hắn xem xét kỹ linh khiếu của bản thân, thúc giục linh lực đột phá vách ngăn linh khiếu.
Chỉ khoảng chừng nửa canh giờ, vách ngăn linh khiếu đã bị đột phá. Lúc này, linh khiếu trong cơ thể hắn đã đạt đến con số một trăm linh tám cái.
Con số này vừa lúc tương ứng với thất trọng Linh Khê!
Thúc giục linh lực xuyên suốt những linh khiếu chưa thành hệ thống đó, tạo thành một tiểu chu thiên tuần hoàn, khi luồng khí quét qua, Lục Diệp thành công đạt đến thất trọng Linh Khê!
Phát hiện ra công dụng về sau của Thần cảnh, xây dựng được linh văn Thập Tam, còn đạt đến thất trọng Linh Khê, có thể tính ngày hôm nay tam hỷ lâm môn.
Tính từ lúc quay về từ Kỳ Hải đến giờ mới được một tháng, có thể thấy tốc độ khai khiếu nhanh chóng của hắn.
Lục Diệp không tiếp tục tu hành nữa, đi ra khỏi phòng luyện công, nhân lúc này linh lực dồi dào, hắn lại tới phòng luyện công khác xây dựng mấy linh văn tụ linh. Sau thời gian mấy ngày nay hắn không ngừng cố gắng, về cơ bản, mỗi phòng luyện công đều có ít nhất một linh văn tụ linh, một số phòng luyện công còn có hai linh văn tụ linh, như phòng của đám Hoa Từ có đến ba cái, bổ sung thêm cho Tụ Linh Trận vốn có trong phòng luyện công, các đệ tử tu luyện trong đó sẽ có hiệu suất cao hơn.
Một canh giờ sau, Lục Diệp xuất hiện trên Minh Tâm Phong, ngồi đối diện Vân phu tử.
Sau khi kiểm tra Lục Diệp xây dựng linh văn Thập Tam, Vân phu tử lấy một nắm tinh thể mỏng manh ra, trên mỗi tinh thể đều có một linh văn được đặt tên bằng cách đánh số, chúng không có bất kỳ tác dụng thực tế gì, nhưng lại phát huy tác dụng khó phai mờ trong quá trình Linh Văn Sư truyền đạo học nghề.
Lục Diệp lần lượt hóa giải cơ nguyên trong những linh văn này trước mặt Vân phu tử, không để sót cái nào.
Sau đó, Vân phu tử tiếp tục dạy hắn một số kỹ xảo khi xây dựng linh văn, phương pháp khảm hợp âm dương nhị nguyên. Rồi Lục Diệp nêu ra một vài thắc mắc trong lòng mình, đều được giải đáp tận tình.
Khi trời sắp tối, Vân phu tử lấy hai tinh thể trong đống tinh thể kia ra.
- Đây là linh văn Bát Thập Tam và Nhất Bách Lục Thập Ngũ, đợi đến khi ngươi thành công xây dựng hai linh văn này thì lại đến tìm ta.
Hắn đưa cả mười mấy quyền sách cho Lục Diệp.
Lục Diệp cẩn thận nhận lấy, chào tạm biệt Vân phu tử, được tỳ nữ đưa tiễn rời khỏi Minh Tâm Phong.
Hắn trở về Thủ Chính Phong, tìm Thủy Uyên sư tỷ.
- Ngươi đạt thất trọng rồi?
Thủy Uyên ngạc nhiên nhìn Lục Diệp, bất ngờ với tốc độ tu hành của hắn.
- Cũng đúng, thất trọng rồi, đã có thể tu hành Ngự Khí Chi Đạo.
Mục đích Lục Diệp tìm tới Thủy Uyên rất đơn giản, hắn gặp được quá nhiều thất trọng ở Kỳ Hải, ghen tị đám người đó có thể ngự khí giết địch đã lâu, hiện giờ khó khăn lắm mình mới tu hành đến thất trọng, tất nhiên sẽ vội vã đến xin dạy học.