Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 375: Ứng giao (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Lục Diệp lại lấy ra túi trữ vật trước đó đoạt được, mở ra.

Thứ như túi trữ vật này không mang được quá nhiều, nhờ có Vân phu nhân dạy bảo, trước mắt kỹ thuật mở khóa của hắn ngày càng trưởng thành, mở một cái túi đựng đồ cũng không hao phí quá nhiều thời gian.

Đang bận, thân hình Hổ Phách biến nhỏ nhảy lên trên đùi hắn, dùng đầu cọ cọ vào bụng hắn

Hổ Phách như thế này, chỉ vì một chuyện.

Lục Diệp ngầm hiểu, lấy ra lân giáp kia, Hổ Phách đụng tới liền hút mạnh một ngụm, một đạo huyết tuyến mắt trần có thể thấy bị Hổ Phách thôn phệ.

Vui mừng thích chí, Hổ Phách cứng rắn nằm xuống... quanh thân hiện ra hồng quang nhàn nhạt, cùng với yêu khí màu vàng của bản thân nó đan xen, trở nên vô cùng sáng trói.

Từ khi lấy được lân giáp này ở bên trong Bách Phong Sơn Long Tuyền, Hổ Phách thỉnh thoảng lại đến hít một hơi, lúc Lục Diệp tu hành cũng sẽ bố trí cho nó ở bên trong Tụ Linh Trận, nhưng trải qua thời gian dài như vậy, huyết khí bên trong lân giáp này lại không giảm bớt nhiều.

Có thể thấy khí huyết được tích lũy trong đó vô cùng phong phú.

Nhị sư tỷ Thủy Uyên từng nghiên cứu qua lân giáp này, nhưng cũng không nhận ra đây là cái gì, chỉ đoán dưới Long Tuyền kia chắc chắn là có giấu diếm một bí mật nào đó.

Lục Diệp chuẩn bị chờ tu vi của mình đủ cường đại, lại tới Long Tuyền bên kia nhìn xem, hắn càng nhớ kỹ thời điểm mình tôi thể ở Long Tuyền, trong đầu bỗng nhiên thêm hai đạo con ngươi huyết hồng sắc to lớn.

Thu hồi lân giáp, Lục Diệp tiếp tục mở khóa cấm chế trên túi trữ vật.

Trên mặt hồ, một tầng gợn sóng trống rỗng dâng lên, ngay sau đó một tầng lại một tầng gợn sóng vô thanh vô tức khuếch tán ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn, gợn sóng kia trở nên dày đặc, đếm mãi không hết, một lát sau, một chiếc sừng từ trong mặt nước nhô ra, bón đen dưới nước ghé qua, hình như có quái vật khổng lồ gì đó bơi tới.

- Lục Diệp!

Y Y đang canh gác tứ phương, khẽ gọi một tiếng.

Lục Diệp nghe ra giọng nói của nàng có chút không đúng, vội vàng ngẩng đầu dò xét tứ phương, chỉ một chút, liền đối diện với hai con ngươi xanh mơn mởn, trong mắt kia có con ngươi dựng đứng, mỗi một con ngươi đều to bằng chậu rửa mặt nhỏ, cho dù là trong bóng đêm đen kịt cũng cực kỳ dễ thấy.

Đối đầu với cặp mắt kia, trong lòng Lục Diệp lúc này sinh ra cảm giác nguy cơ to lớn và kinh khủng...

Lại ngưng thần nhìn lại, mới mơ hồ nhìn thấy một chút bộ dáng của chủ nhân con ngươi kia, đầu rắn to lớn, bên trên đầu rắn còn mọc lên một cái sừng thịt, toàn thân khoác lên vảy rắn, vị trí trái phải của phần bụng mơ hồ có hai cái gì đó nhô lên, như có thứ gì đó muốn mọc ra từ bên trong đó.

Không thấy rõ rốt cuộc nói dài bao nhiêu, bởi vì hơn nửa người của nó đều ở dưới đáy nước, nhưng thân thể này tối thiểu nhất cũng to bằng một cái chum đựng nước.

Bốn mắt nhìn nhau, Lục Diệp nhất thời không dám động, hắn có thể cảm giác được, trước mắt thứ này đại khái là có cùng cấp bậc với Tiểu Hôi nhà mình, đều đã đạt đến trình độ cực hạn mà Linh Khê chiến trường có thể chứa đựng, dù là để loại cường giả như Phong Nguyệt Thiền và Lý Bá Tiên tới đơn đấu thì cũng không thắng được bọn chúng.

Cũng may sau khi đại xà này xuất hiện thì không có lập tức phát động công kích, cặp con ngươi kia chỉ nhìn chằm chằm Lục Diệp.

Lục Diệp cũng không biết tại sao nó lại muốn nhìn mình chằm chằm.

- Hách huynh, Hách huynh!

Lục Diệp nhẹ nhàng la lên.

Hách Nhân còn không biết chuyện gì xảy ra, nghe được tiếng la liền đáp:

- Thế nào?

- Trước ngươi nói, trong hồ này có thứ gì?

- Ứng... giao!

Hách Nhân bỗng nhiên hoảng sợ quát lên một tiếng, bởi vì hắn cũng nhìn thấy hai con ngươi to lớn kia, Hách Tinh ở một bên cũng bị giật mình,

Phản ứng của hắn cũng nhanh, cấp tốc đè lại Hách Tinh sắp nhảy dựng lên, sau đó Hách Tinh liền duy trì tư thế quỳ một chân trên đất, thân thể cong lên tư thế quỷ dị.

Mồ hôi lạnh từ trên trán mấy người chậm rãi chảy xuống, bầu không khí trở nên ngưng trọng.

Mấy người ai cũng không dám động loạn, bởi vì đều phát giác được đầu Ứng Giao này không dễ chọc, vạn nhất có cử động gì không ổn mà chọc giận đối phương, khả năng cao sẽ không thấy được mặt trời vào ngày mai nữa.

- Hách huynh, ngươi không phải nói thứ này chỉ là lời đồn bậy sao?

Trước đó Hách Nhân vừa mới đề cập với hắn là bên trong hồ này có Ứng Giao, bây giờ lại gặp được, Lục Diệp không biết nên cảm thấy vinh hạnh hay là không may nữa.

Giọng nói của Hách Nhân run rẩy:

- Ta cũng chưa từng thấy qua, ta và tiểu muội đã từng tới nơi này nhiều lần, nhưng nó cũng chưa hề xuất hiện qua.

- Nghĩ biện pháp đi, nó luôn nhìn chằm chằm ta làm cái gì?

- Ừm, nghĩ biện pháp.

Hách Nhân hít sâu mấy hơi, làm dịu lại cơn khủng hoảng của mình:

- Có rồi, nó vui khi có đồ ăn, mọi người tuyệt đối không nên động loạn, ta làm ít đồ cho nó ăn, có lẽ là nó đói bụng.

Nói xong, Hách Nhân chậm rãi đứng lên.

Cùng lúc đó, lực chú ý của Lục Diệp tập trung đến cực hạn, chỉ chờ Ứng Giao kia có bất cứ cái gì dị thường là lập tức bay vút lên trời.

Lúc hắn nhìn thấy đầu Ứng Giao này mà không chọn trước tiên phải chạy trốn, chủ yếu là sợ chọc giận đối phương, đến lúc đó huynh muội Hách Nhân sẽ không có kết quả gì tốt.

Nhưng nếu như Ứng Giao này thật sự có ác ý gì với mấy người này, vậy hắn ngoại trừ phi lên trời trốn chạy ra thì không có sự lựa chọn nào khác.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (6)