Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 374: Ứng giao (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Trong mỏ quặng, Lục Diệp thu được tin tức của Hách Nhân:

- Nhất Diệp huynh, nên rút lui!

Tu sĩ Kình Thiên Tông may mắn còn sống sót bị kinh động, tin tức khẳng định đã truyền về đến trụ sở, nơi đây cách trụ sở chỉ Kình Thiên Tông có ba mươi dặm, lại không đi, một khi Kình Thiên Tông bên kia phái người tới trợ giúp, bọn họ muốn đi cũng khó khăn.

Lục Diệp cũng biết nơi đây không nên ở lâu, cho nên không có ham chiến, dưới sự dẫn đầu của Y Y, đi ra từ một chỗ cửa hang.

Cửa ra vào của khoáng mạch này thông suốt bốn phương, khắp nơi đều là cửa, chủ yếu thuận tiện cho việc chạy trốn, lấy quặng trong chiến trường Linh Khê không an toàn, nếu ít cửa ra vào sẽ dễ dàng bị lấp, cho nên trên cơ bản khoáng mạch của tông môn mỗi nhà đều có rất nhiều cửa ra vào.

Như thế thuận tiện cho Lục Diệp, không cần trở về theo đường cũ.

Xông ra khỏi đường hầm mỏ, cách đó không xa lập tức truyền đến một âm thanh giống như tiếng chim hót, Lục Diệp nắm Hổ Phách vứt lên trên mặt đất, để nó hóa thành nguyên hình, xoay người lên lưng hổ, phóng về hướng bên kia.

Giây lát, liền tụ hợp với hai huynh muội Hách Nhân, điên cuồng trốn chạy.

Mấy người vốn cho rằng lần này chọc phải tổ ong vò vẽ khẳng định sẽ bị truy sát, Lục Diệp đều đã dự tính tốt, nếu người tới không nhiều thì sẽ cùng huynh muội Hách Nhân giết trở lại, nếu có rất nhiều, vậy liền cùng huynh muội Hách Nhân tách ra, hắn thôi động Phi Dực tiếp tục trốn, hấp dẫn lực chú ý của địch nhân.

Tốc độ của Phi Dực rất nhanh, cửu trọng bình thường ngự khí phi hành cũng không đuổi kịp.

Đã chạy trốn một trận, thế nhưng sau lưng lại không có bất cứ động tĩnh nào, chuyện này khiến cho tất cả mọi người rất kinh ngạc.

Một canh giờ sau, ba người một hổ trước khi xuất phát có thần thái vội vã, lúc này liền dừng ở bên trên một sườn núi nhỏ, không có truy binh đánh tới, không cần chạy trốn.

Hách Nhân mở miệng nói:

- Nhất Diệp huynh, hình như chúng ta đã nhầm chuyện gì đó rồi.

- Cái gì?

- Người của Kình Thiên Tông đại khái sẽ không đuổi giết chúng ta.

Hắn mới truyền tin với La Phục, phán đoán này là do La Phục đưa tới.

- Nói thế có nghĩa là gì?

- Ngươi nhìn xem... người đầu tiên chúng ta giết chính là ba tên cửu trọng, sau đó mới giết vào trong mỏ quặng của người ta, theo Kình Thiên Tông, khẳng định là có số lượng lớn tu sĩ chạy tới gây bất lợi cho bọn họ, bằng không bọn họ không thể nào bị giết nhiều người như vậy, hơn nữa ba tên cửu trọng kia trước khi chết ngay cả một tin tức cũng không kịp truyền về, có băn khoăn như vậy, lại thêm lúc này đang là nửa đêm, bọn họ nào dám tùy tiện xuất động nhân thủ, giờ phút này có lẽ đều đang ở bên trong đại trận của trụ sở rồi.

Lục Diệp nghe xong, phát hiện chuyện này có khả năng đúng như Hách Nhân nói.

Tình huống bên này của bọn họ như thế nào, chỉ có chính bọn họ biết, Kình Thiên Tông không biết, ba cửu trọng trông coi khoáng mạch thì chết cả ba, khoáng mạch bị công chiếm, Kình Thiên Tông bên kia khẳng định sẽ ngờ vực vô căn cứ, lại thêm giờ phút này sắc trời u tối, bọn họ xác thực không dám tùy tiện xuất kích.

- Ca, ngươi đột nhiên thông minh lên sao?

Hách Tinh một mặt kinh ngạc nhìn qua Hách Nhân.

Hách Nhân lườm nguýt nàng một cái, đương nhiên sẽ không nói cho nàng đây là La Phục sư huynh nói.

- Chẳng qua cũng không thể phớt lờ, chờ sau hừng đông, Kình Thiên Tông khẳng định sẽ phái người đến khoáng mạch bên kia điều tra, đến lúc đó đại khái liền có thể biết rõ ràng chân tướng.

Cũng không biết chờ đến khi Kình Thiên Tông bên kia làm rõ ràng chuyện tập kích khoáng mạch căn bản không phải một đám người, mà là chỉ có mấy người, bọn họ sẽ có tâm tình gì.

Trên linh khí phi hành có hình dáng giống với thuyền lớn, La Phục dẫn đội kết thúc việc đưa tin với Hách Nhân, biểu cảm không hiểu...

Kình Thiên Tông không phái người ra truy sát, vậy bọn họ đang làm cái rắm gì, hắn kéo hết nhân thủ trong tông ra, cũng không thể dẫn theo mọi người tới quan sát cảnh đên xong rồi quay về được? Trong lúc nhất thời, hắn có trăm mối lo.

Sau một nén nhang, Lục Diệp cưỡi Hổ Phách, dưới sự dẫn đầu của huynh muội Hách Nhân, đi vào một hồ nước trước mặt.

Gió đêm phất qua, nước hồ dập dờn, giống như ngay cả không khí đều rõ ràng hơn không ít.

Đã xác định người của Kình Thiên Tông không tới truy sát, tâm tình mấy người đều buông lỏng, trước đây, lúc giết những tu sĩ Kình Thiên Tông bên trong đường hầm mỏ, trên người Hách Tinh đã dính không ít máu, sền sệt, tới đây chủ yếu là muốn thanh tẩy một chút.

Lục Diệp ngược lại không quan trọng mấy.

Hách Nhân đốt một đống lửa, từ trong túi trữ vật lấy ra một khối thịt thú vật lớn, gác ở trên lửa nướng, nhìn thủ pháp của hắn, hiển nhiên cũng là tinh thông đạo này.

Lục Diệp giương mắt nhìn về phía cách đó không xa, bên kia Hách Tinh đang đứng tại mép nước, cũng không biết đang nói nhỏ cái gì, sau đó bỗng nhiên bỏ một khối lớn đồ vật xuống hồ nước, đồ vật đụng vào mặt nước khiến cho bọt nước văng khắp nơi.

Dường như đã nhận ra Lục Diệp không hiểu, Hách Nhân giải thích:

- Nghe nói bên trong hồ này có một đầu Ứng Giao, có đồ ăn thì sẽ vui vẻ, chẳng qua nó sẽ không thương tổn con người, cho nên tu sĩ tới đây lấy nước hoặc là nghỉ ngơi chỉ cần ném một chút đồ ăn cho nó vào trong hồ là được rồi.

- Ứng giao?

- Ta cũng chưa từng thấy qua, hẳn là một đầu đại xà rất dài đi.

Lục Diệp và Hổ Phách đồng thời nhớ tới thịt rắn tinh tế tỉ mỉ trắng nõn, bụng đều có chút đói.

Hách Nhân cười ha ha nói:

- Khắp nơi ở Linh Khê chiến trường đều có truyền thuyết của từng vùng, ai biết là thật hay là giả, dù sao theo ta được biết, dường như chưa từng có người gặp qua Ứng Giao kia, đại khái chỉ là lời đồn bậy.

Không tới một lát, Hách Tinh rửa ráy sạch sẽ trở về, tóc ướt sũng, thịt thú vật bên này cũng nướng xong, mấy người chia nhau ăn.

Bận rộn tới hơn nửa đêm, trước đó lại đại chiến một trận, tất nhiên ai cũng có chút mỏi mệt, Lục Diệp và huynh muội Hách Nhân ngồi xuống nghỉ ngơi, Y Y phụ trách đề phòng bốn phía.

Trong việc tu hành, Lục Diệp điều tra tình huống linh khiếu của bản thân, hơn nửa tháng trước, hắn liền đã mở đến một trăm ba mươi lăm khiếu, bây giờ hắn chỉ cần lại mở một khiếu liền có thể đạt tới một trăm bốn mươi bốn khiếu, mà khi đó, chính là bát trọng tu vi.

Tu vi cao cũng chưa chắc đã là chuyện tốt, tỉ như hắn giết Nguyên Quảng, công huân sẽ được chừng hai mươi bảy điểm, nhưng nếu như hắn bát trọng mà giết Nguyên Quảng, vậy cũng chỉ có mười tám điểm thôi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 27%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (5)