Cùng lúc đó, cách xa hơn trăm dặm, trụ sở Ngân Quang Đảo, La Phục và Thích Thạch dưới tình huống không biết chút tình huống nào đã phải cõng một cái nồi lớn, bọn họ đang ngồi đối diện nhau đánh cờ.
Trước đó, thời điểm huynh muội Hách Nhân quyết định hành động cùng một chỗ với Lục Diệp đã đưa tin báo cáo với La Phục.
Biết được Lục Diệp lấy tu vi thất trọng để giết Nguyên Quảng, La Phục quả thực là đã khiếp sợ nửa ngày không lấy lại tinh thần.
Cho dù hắn đơn đấu với Nguyên Quảng cũng không dám nói có thể chắc thắng được đối phương, về phần nói giết đối phương, chuyện đó tuyệt đối không thể, dù sao người ta cũng là nguyên Trấn Thủ Phó Sứ của Kình Thiên Tông, thực lực vẫn phải có.
Chuyện hắn không thể làm được, thế mà một thất trọng lại có thể làm được? Cho dù là mượn uy lực của một kiện trận đồ, nhưng loại thực lực này khó tránh khỏi có chút dọa người.
Thời điểm Hách Nhân quyết định hành động cùng một chỗ với Lục Diệp, trong lòng La Phục kỳ thật không phải rất tán thành, bởi vì nhảy tới nhảy lui bên trên trụ sở nhà người ta, khẳng định sẽ có phong hiểm, nhưng cân nhắc đến việc huynh muội Hách Nhân đều là quỷ tu, am hiểu trốn chạy và ẩn nấp, vậy nên mới không ngăn cản.
Hắn biết thực lực của huynh muội Hách Nhân, hai huynh muội liên thủ, đối chiến với một cửu trọng là không có vấn đề gì.
Hắn vốn cho rằng Lục Nhất Diệp của Bích Huyết Tông kia đến khoáng mạch Kình Thiên Tông chắc chắn sẽ phải trở lại tay không, nói không chừng còn bị đuổi giết một trận, hắn đã đưa tin cho Hách Nhân, có cơ hội thì mời Lục Nhất Diệp kia đến trụ sở làm khách.
Hắn từ một con đường rất bí mật đã nghe được một vài lời đồn rất kỳ lạ...
Nhưng theo từng đạo tin tức mà Hách Nhân truyền trở về, hắn lại hoảng hốt...
Thế đạo này là như thế nào? Cảm giác không giống với giới tu hành mà hắn từng biết lắm?
- Tình huống thế nào?
Thích Thạch vừa đánh xuống vừa nói.
- Một lời khó nói hết...
La Phục cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Nếu không phải biết phẩm tính của Hách Nhân, hắn thậm chí phải nhẫn nhịn không hoài nghi xem có phải đối phương bị Kình Thiên Tông bắt làm tù binh, xúi giục hay không, truyền lại một chút tình báo giả để lừa gạt chính mình.
Thích Thạch cau mày nói:
- Bọn Hách Nhân bên kia gặp nguy hiểm?
La nằm lắc đầu, báo ra danh tự của ba người.
Thích Thạch nói:
- Là ba cửu trọng của Kình Thiên Tông?
- Vâng.
- Bọn họ đang đuổi giết Hách Nhân và Lục Nhất Diệp kia?
- Bọn họ đã chết! Hiện tại huynh muội Hách Nhân đã đi theo Lục Nhất Diệp giết vào trong mỏ quặng Kình Thiên Tông, gặp một tên liền giết một tên, gặp hai tên liền giết cả đôi, chậc chậc, Hách Nhân nói bên kia đã bị giết đến máu chảy thành sông.
- Đánh rắm!
Thích Thạch nhịn không được văng tục.
- Ta cũng cảm thấy hắn đang đánh rắm.
La Phục cười khổ:
- Sau đó ta đưa tin hỏi Hách Tinh, nàng cũng nói như vậy.
Con mắt Thích Thạch trừng lớn:
- Bọn họ công chiếm khoáng mạch của Kình Thiên Tông rồi?
- Hình như là như vậy.
- Tuyệt đối không thể!
Thích Thạch nói như vậy, vội vàng liên hệ Hách Tinh.
Một lát sau đạt được phản hồi, so với trước đó La Phục nói, cũng không có gì khác biệt, hắn bỗng nhiên sinh ra một chút cảm giác hoảng hốt, cảm thấy bốn phía hết thảy đều không chân thật, chần chờ nói:
- Sẽ không phải là huynh muội Hách Nhân bị bắt rồi đấy chứ?
Hiển nhiên, hắn cũng có suy nghĩ giống như La Phục.
Chẳng qua rất nhanh lại lắc đầu nói:
- Nếu thật sự bị bắt, đại khái bọn họ sẽ tự mình kết liễu, bọn họ còn không đến mức bán tông cầu vinh.
Thế nhưng... bốn người liền công chiếm khoáng mạch Kình Thiên Tông, việc này quá ly kỳ.
- Giờ phút này Kình Thiên Tông sẽ tưởng rằng chúng ta động tay động chân.
Thích Thạch lại nghĩ tới một điểm mấu chốt:
- Hơn nữa khoáng mạch Kình Thiên Tông xảy ra chuyện, bên kia khẳng định sẽ phái người truy sát bọn Hách Nhân.
La Phục gật đầu:
- Đó là một cơ hội!
Không cần hắn nhiều lời, Thích Thạch đã kịp phản ứng, vứt quân cờ trong tay xuống nói:
- Ta triệu tập nhân thủ!
Một lát sau, trước quảng trường Thiên Cơ Điện, mấy trăm tu sĩ hội tụ, tu vi từ lục trọng đến cửu trọng đều có, hơn phân nửa trong này là tu sĩ bản tông của Ngân Quang Đảo, mặt khác cũng có một số tán tu phụ thuộc, hoặc là tu sĩ môn phái khác trực thuộc ở đây.
Chẳng qua mặc kệ là tán tu tới phụ thuộc hay là đến từ môn phái khác, đã tới trụ sở Ngân Quang Đảo, vậy thì nhất định phải đến nghe theo điều lệnh.
Ai cũng không biết đêm hôm khuya khoắt này, Trấn Thủ Sứ và Phó Sứ triệu tập bọn họ tới làm cái gì, nhưng đều ẩn ẩn có một loại cảm giác phong vũ nổi lên, không hề e ngại, ngược lại rất kích động, loại hành động quy mô lớn này mặc dù hung hiểm, nhưng tương ứng với đó cũng là thời điểm tốt để thu thập công huân.
Tu vi càng cao, nhu cầu đối với công huân lại càng lớn.
Trong chốc lát, theo La Phục ném ra một chiếc thuyền lớn, mấy trăm người lên thuyền, dưới sự ngự sử của chúng tu sĩ đồng tâm hiệp lực, thuyền lớn bay lên không trung, cấp tốc lướt về phương hướng của trụ sở Kình Thiên Tông.