Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 372: Thế đạo này là thế nào (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Trong khoảng thời gian này, Y Y đã có sự trưởng thành to lớn, sao Hổ Phách có thể không trưởng thành được, phải biết là thực lực của Y Y mạnh hay yếu đều có liên quan trực tiếp đến Hổ Phách.

Trước đó, thời điểm đối phó với Nguyên Quảng, Lục Diệp cố ý muốn kiểm nghiệm chiến lực của bản thân, cho nên Hổ Phách không xuất thủ.

Cho tới giờ khắc này đối phó với quỷ tu cửu trọng, Hổ Phách ngang nhiên gào thét.

Trước đó rất lâu, Lục Diệp đã phát hiện Hổ Phách có một ít bản lĩnh kỳ lạ, đã từng hỏi qua Y Y, Hổ Phách có phải biết thuật pháp hay không, kết quả Y Y nói Hổ Phách sẽ không.

Theo thực lực Hổ Phách tăng trưởng, bản lĩnh kỳ lạ của nó cũng dần dần bại lộ mánh khóe, đó xác thực không phải là thuật pháp gì cả, ngược lại giống như là thức tỉnh một loại thiên phú từ huyết mạch.

Tiếng rống của nó không có sức sát thương, thế nhưng đối với tâm thần lại có lực xung kích cực lớn.

Giờ phú này, trước mặt Lục Diệp, quỷ tu cửu trọng vội vàng không kịp chuẩn bị gì đã trúng chiêu, đầu óc đều ong lên, mặc dù bởi vì thực lực có sự cách biệt với nhau nên rất nhanh đã khôi phục, nhưng cũng tạo cho Lục Diệp cơ hội vô cùng tốt.

Bàn Sơn Đao đâm vào lồng ngực của quỷ tu, đáng tiếc không thể xuyên thấu thân thể của hắn, quỷ tu lập tức khom người, dưới chân nhanh chóng lùi lại, tránh đi một kích trí mạng này.

Lục Diệp đắc thế không tha người, vừa nhào người tới, vừa kéo theo trận bão linh lực lên trường đao rồi chém xuống.

Tiếng leng keng leng keng liên tiếp truyền ra, sắc mặt quỷ tu kia dần dần sợ hãi, từ lực đạo cuồng bạo truyền đến thông qua linh khí không phải là thứ mà hắn có thể chống đỡ.

Hơn thế nữa, tốc độ xuất đao của đối phương nhanh khác thường.

Đợt giao phong ngắn ngủi này khiến máu tươi chảy ròng ròng từ gan bàn tay của hắn.

Hai bên trái phải chợt có sát cơ bắn ra, là huynh muội Hách Nhân xuất thủ phối hợp tác chiến, hai huynh muội từ khi bắt đầu tu hành đến giờ vẫn luôn như hình với bóng, tâm ý tương thông, phối hợp đương nhiên là không còn gì để nói.

Quỷ tu Kình Thiên Tông quá sợ hãi, vừa rồi hắn chỉ chú ý tới Lục Diệp, không nghĩ tới phụ cận vẫn còn có hai người, hơn nữa lại còn cùng phái với cả hắn.

Cùng là quỷ tu, hắn đương nhiên biết bị quỷ tu đánh lén sẽ có hậu quả gì, dưới sự kinh hãi, linh lực quanh thân tuôn ra, thân thể hạ thấp xuống.

Hai tiếng xì xì nhẹ vang lên, máu tươi bắn lên, hai huynh muội Hách Nhân lộ ra thân ảnh đồng thời, lưu lại một đạo vết thương sâu tới tận xương trên người quỷ tu kia.

Quỷ tu lảo đảo lui lại, còn không đợi thân hình hắn đứng vững, phía đối diện có một đạo ánh đao sáng như tuyết lướt qua, một đao kia đã không thể nào ngăn cản, cánh tay của hắn đã chết lặng.

Bàn Sơn Đao chém xuống, đầu lâu của quỷ tu bay lên cao, máu tươi trào ra từ chỗ cổ.

Ba người liên thủ, chỉ trong chưa đến mười hơi thở, quỷ tu đã bị chém!

Lục Diệp lấy túi trữ vật của đối phương cất kỹ, phóng thẳng về hướng phát ra ánh sáng ngời ngời.

Huynh muội Hách Nhân theo sát phía sau.

- Xảy ra chuyện gì, sao lại có tiếng thú gào?

Có người đột nhiên đi tới từ bên trong hầm mỏ, hẳn là nghe được tiếng gào thét của Hổ Phách, ra điều tra tình huống xảy ra.

Liền đụng vào ba người Lục Diệp.

- Các ngươi là...

Người kia còn đang nghi hoặc, trong tay huynh muội Hách Nhân đã có lưu quang lướt đi, xuyên thấu qua thân thể người kia, máu tươi không ngừng phun ra.

Sau khi chém chết hắn, Hách Tinh thu hồi túi trữ vật của đối phương, bước chân không ngừng.

Bên trong đường hầm mỏ không hề tăm tối, bốn phía có bó đuốc tô điểm, một nhóm tràn vào bên trong đường hầm mỏ, phàm là gặp phải tu sĩ Kình Thiên Tông, trong thời gian rất ngắn đều có thể giết chết bọn họ.

Trong mỏ quặng này, lâu dài có hơn mười vị tu sĩ khai thác khoáng vật, trên cơ bản đều là lục trong đến giữa bát trọng, tu vi càng cao người càng ít, về phần cửu trọng, bọn họ không cần khai thác khoáng vật, chỉ cần trông coi tốt khoáng mạch chỗ này là được, cho dù là tông môn Nội Quyển, số lượng cửu trọng của mỗi tông môn cũng sẽ không quá nhiều.

Ba cửu trọng trông coi khoáng mạch đều đã chết rồi, cho nên đám người Lục Diệp chỉ cần không bị vây công, cơ bản là không có nguy hiểm gì quá lớn.

Lại thêm ba tên cửu trọng kia chết quá nhanh, ngay cả cái tin tức đều không kịp truyền đi, điều này khiến cho các tu sĩ còn lại đang lao động trong mỏ quặng căn bản không biết nguy hiểm đã đến.

Lục Diệp cùng huynh muội Hách Nhân đã xử lý kỹ lưỡng ở một lối rẽ, như thế cũng có thể gia tăng hiệu suất giết địch.

Chẳng qua cứ ẩn nấp giết địch đến cuối cùng cũng có thời điểm bị bại lộ, sau một nén nhang, một tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra từ nơi nào đó ở quặng mỏ, điều này khiến cho các tu sĩ Kình Thiên Tông ở phụ cận cảnh giác, theo từng đạo tin tức truyền ra, rất nhanh, các tu sĩ Kình Thiên Tông phát hiện ra một chuyện cực kỳ dọa người.

Đó chính là rất nhiều lạc ấn của tu sĩ đồng môn đều đã biến mất.

Lạc ấn biến mất, không thể nghi ngờ gì là đại biểu cho việc người này đã tử vong, càng khiến cho bọn họ cảm thấy bất an là, lạc ấn của ba vị cửu trọng sư huynh trông coi nơi đây, thế mà cũng đã biến mất.

Khủng hoảng bắt đầu lan tràn, tất cả tu sĩ may mắn còn sống sót bắt đầu thoát khỏi quặng mỏ, đồng thời truyền lại tin tức về phía trụ sở.

Trụ sở Kình Thiên Tông, Trấn Thủ Sứ Trâu Kỳ và Phó Sứ Du Hồng Bảo bị kinh động, hai người vội vã đi ra từ chỗ tu hành, sau khi gặp mặt liền phát hiện tình huống so với tưởng tượng lại càng thêm hỏng bét.

Chẳng những ba vị cửu trọng trấn thủ khoáng mạch chết rồi, ngay cả Nguyên Quảng cũng không biết chết từ lúc nào...

Bên trong ấn ký của các tu sĩ mặc dù được tăng thêm lạc ấn để có thể xác định sinh tử lẫn nhau, nhưng ngày thường không ai thường xuyên đi điều tra cả, chỉ có thời điểm cần đưa tin mới có thể phát giác được.

- Nhất định là chuyện tốt mà Ngân Quang Đảo làm!

Du Hồng Bảo cắn răng.

Khó trách hắn lại nghĩ như vậy, trong thời gian ngắn nhiều người bị giết như vậy, bao gồm cả ba cửu trọng, ngoại trừ Ngân Quang Đảo ngứa mắt bọn họ ra, còn có thể là ai?

Chỉ là Du Hồng Bảo thực sự nghĩ mãi mà không rõ, bao gồm cả Nguyên Quảng là có tới bốn cửu trọng, trước khi chết sao có thể không cả có thời gian truyền về tin tức được chứ.

Như thế xem ra, mỗi lần Ngân Quang Đảo xuất thủ, nhân thủ tuyệt đối không ít, chắc chắn bao gồm một trong hai tên cẩu tặc là La Phục và Thích Thạch.

- Sư huynh, có muốn trợ giúp khoáng mạch bên kia hay không?

Du Hồng Bảo mở miệng.

- Tạm thời không rõ tình huống bên kia.

Sao Trâu Kỳ lại không muốn tới trợ giúp chứ, nhưng bây giờ rốt cuộc tình huống bên kia như thế nào, không ai biết cả, nếu như Ngân Quang Đảo xuất động với quy mô lớn, bên này tùy tiện trợ giúp chỉ tạo cho đối phương cơ hội mà thôi.

Lúc nói chuyện, Trâu Kỳ nhìn về phía bên ngoài trụ sở, dưới màn đêm đen kình, hình như có vô tận hung hiểm đang ẩn tàng...

Loại chuyện vây điểm đánh viện binh như thế này, bọn họ đã từng làm qua, Ngân Quang Đảo cũng đã từng làm, giao phong với nhau nhiều năm như vậy, sao có thể không biết tiểu tâm tư của bên còn lại.

- Đưa tin cho các đệ tử ở khoáng mạch bên kia mau trốn, có thể trốn bao nhiêu liền tốt bấy nhiêu!

Trâu Kỳ rất nhanh đã quyết đoán.

Trong lòng Du Hồng Bảo biết chỉ có thể làm như thế, lúc này hắn đứng cùng một chỗ với Thâu Kỳ, từng đạo tin tức được truyền ra ngoài, đồng thời tụ tập tất cả tu sĩ bên trong trụ sở, lập trận địa sẵn sàng đón đánh quân địch lúc bình minh.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 27%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (5)