Binh tu hừ lạnh một tiếng, tên tu sĩ không hỏi được thuộc trận doanh nào này nhất định là ở phía địch, vậy nên hắn quyết đoán chuẩn bị ra tay.
Nói vậy, linh khí trong tay khẽ rung lên, sát khí phun trào.
Lục Diệp móc một vật trong túi trữ vật của mình ra, ném lên đất!
- Hửm?
Binh tu kia nhìn một cái, mắt sáng lên, còn chưa đợi vật kia rơi xuống đất đã bay nhào đến. Bởi vì thứ Lục Diệp ném ra là một linh khí phi hành.
Đối với một binh tu nghèo đến nỗi chỉ có thể ngự đao phi hành, một linh khí phi hành chắc chắn có sức hút rất lớn, nhất là khi vật này do một thất trọng ném ra. Trong mắt binh tu, hiển nhiên vật này là tiền mua mạng của đối phương.
Thứ này là của Quảng Nguyên, sau khi Lục Diệp giết hắn đã mở túi trữ vật của hắn ra, coi là chiến lợi phẩm của mình, bây giờ này đúng lúc phát huy tác dụng.
Binh tu chộp lấy linh khí phi hành kia vào tay với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, khi nhìn kỹ lại, phát hiện hình như thứ này nhìn quen quen, loáng thoáng đã từng thấy ở đâu đó.
Đương nhiên là quen mắt, Quảng Nguyên và hắn đều là cửu trọng, hơn nữa cùng là tu sĩ Kình Thiên Tông, chắc chắn có quen biết. Trước kia, hắn từng thấy linh khí phi hành của Quảng Nguyên, thậm chí còn từng đi chung linh khí phi hành này với Quảng Nguyên.
Không đợi hắn nhớ ra, nơi hắn đứng bỗng vặn vẹo biến đổi, đột nhiên xuất hiện cảnh tượng Loạn Thạch Lâm. Đến khi Loạn Thạch Lâm biến mất, binh tu cũng cũng biến mất theo.
Biến cố này khiến pháp tu kia giật nảy mình, điều càng đáng sợ hơn nữa đã đến.
Linh khí bên dưới dâng trào, hai tia sáng lao vút đến chỗ hắn với tốc độ cực kỳ nhanh, mỗi một tia sáng đều tràn đầy sát khí, trong lúc giao nhau, hai tia sáng giống như biến thành một cái kéo...
Pháp tu rất thận trọng, dù thực lực vượt qua Lục Diệp, hắn vẫn dừng lơ lửng cách đó ba mươi trượng, chính vì sợ tên thất trọng này đột nhiên bùng nổ ngự khí tấn công hắn, trước kia hắn đã từng bị một vố như thế rồi.
Vậy nên sau giây phút giật mình ngắn ngủi, pháp tu bình tĩnh lại, sự cẩn thận thường ngày cuối cùng cũng có kết quả, quả nhiên mình thật thận trọng.
Ba mươi trượng, đã vượt qua giới hạn tu sĩ thất trọng ngự khí, bất kể đối phương làm thế nào cũng không thể làm mình bị thương.
Hai tiếng “bốp bốp nhỏ vang lên, linh khí phi hành dưới chân pháp tu bị va chạm mạnh mẽ, lập tức chòng chành đong đưa. Cùng với lúc Lục Diệp ra tay, hắn đã thúc giục linh lực, chuẩn bị thi triển thuật pháp, nhưng bị tai nạn này làm rối loạn tinh thần, thuật pháp chuẩn bị thi triển cũng gián đoạn, vội vàng ổn định linh khí phi hành của mình.
Ngã xuống từ độ cao này không chết người thì cũng gần chết, cơ thể yếu ớt của hắn không cường tráng như thể tu đâu.
Trong đầu loạn như tơ vò, mẹ nó, ai đã nói với mình phạm vi ngự khí của tu sĩ thất trọng sẽ không vượt quá ba mươi trượng? Đây đâu chỉ là vượt quá ba mươi trượng, ba mươi lăm trượng cũng có thừa.
Hơi thở nóng rực ập đến từ phía dưới, ngự khí phi hành vừa ổn định lại chịu sự va chạm kịch liệt, so với trước còn mạnh mẽ hơn, là Hỏa Long Thuật do Lục Diệp thi triển!
Trong bóng đêm, Hỏa Long to lớn đâm vào linh khí phi hành, trực tiếp lật đổ linh khí kia.
Cùng với một tiếng hét hoảng sợ, pháp tu ngã từ trên không xuống. Hai tia sáng quanh quẩn bên cạnh hắn, xuyên qua xuyên lại, ấy vậy mà vẫn không thể giết chết pháp tu này, bởi vì bên ngoài cơ thể đối phương đột ngột xuất hiện một bức rào chắn bằng linh lực cực kỳ dày.
Đây là thuật pháp hộ mệnh mà tất cả các pháp tu đều sẽ tu luyện!
Cơ thể lắc trái lắc phải dưới sự tấn công của hai tia sáng, mặc dù bị đánh choáng váng đầu óc, nhưng rào chắn bằng linh lực vẫn còn, hắn sẽ không phải lo lắng về tính mạng.
Thấy cảnh này, Lục Diệp càng cảm thấy mình nên nghĩ cách xây dựng linh văn trên ngự khí, không có Phong Duệ linh văn tăng cường, uy lực của ngự khí thực sự vẫn chưa đủ.
Rào chắn bằng linh lực của pháp tu kia quả thực là tốt đấy, nhưng nếu để Lục Diệp vác đao ra chém, Bàn Sơn Đao được tăng thêm độ sắc bén, chỉ cần vài ba đao là có thể chém vỡ nó, nếu tăng thêm hai Phong Duệ linh căn, có lẽ chỉ cần một hai đao thôi.
Chứ làm sao giống như bây giờ, tia sáng ngự khí đánh rào chắn bằng linh lực của người ta kêu bôm bốp, khí thế đáng sợ, thực tế chỉ gãi ngứa cho người ta.
Hắn phàn nàn trong lòng, lại không ngờ rằng tâm trạng pháp tu kia đang khủng hoảng, không đơn thuần vì ngã từ trên không xuống, mà điều chủ yếu hơn là hắn nhìn thấy một thất trọng điều khiển Ngự Khí Lưỡng Đạo. Trước sự tấn công bằng ngự khí của đối phương, linh lực của mình tựa như nước lũ vỡ đê, điên cuồng tiêu hao!
Mượn sức ngự khí va đập, hắn ổn định cơ thể, cuống quýt thi triển Ngự Không Thuật.
Thuật pháp này có thể khiến con người lơ lửng trên không trung trong thời gian ngắn, trước kia Đổng Thúc Dạ đã từng thi triển trước mặt Lục Diệp, kết quả bị một đòn Hỏa Am Thuần của Lục Diệp đánh cho ngu người.
Bình thường pháp tu không ngự khí giết địch, không phải không biết, mà là không cần thiết. Pháp thuật bọn họ thi triển vốn đã có thể đánh kẻ địch ở khoảng cách rất xa. Mà khi ngự khí còn phải phân tâm, khoảng cách tấn công có hạn, vậy nên với pháp tu, đạo ngự khí chỉ vô dụng.
Có điều khi pháp tu đạt thất trọng, có thể tu hành một số thuật pháp có uy lực lớn hơn, giống như Lục Diệp tu luyện Hỏa Long Thuật, vậy nên sau khi pháp tu đạt đến thất trọng, thực lực cũng sẽ tăng lên cực kỳ nhiều.
Pháp tu cửu trọng này thi triển Ngự Không Thuật xong, thở phào một hơi. Mặc dù hắn bị một thất trọng đánh cho chật vật thảm hại, nhưng hiện tại hắn đã ổn định cục diện, tiếp theo chỉ cần bay lên cao, kéo giãn khoảng cách, ngự khí phi hành lại lần nữa là hắn có thể khống chế trận chiến này!
Đến lúc đó, tên thất trọng này sẽ thành bia ngắm.
Bị một thất trọng đánh cho chật vật như vậy, quả thực vô cùng nhục nhã, hắn quyết định sẽ dốc sức dạy dỗ đối phương làm người, hắn muốn cho đối phương biết, một pháp tu cửu trọng nổi giận có thể bùng nổ ngọn lửa giận đáng sợ cỡ nào!
Linh lực sôi trào, cơ thể vọt lên trên, hắn giẫm lên linh khí phi hành của mình một lần nữa...
Cúi đầu nhìn xuống, bên dưới đã chẳng còn thấy bóng dáng tên thất trọng kia đâu.
Đâu rồi? Ban nãy hắn hoảng hốt rối bời, không đặc biệt chú ý đến động tĩnh của đối phương, bây giờ lại không biết kẻ kia đã chạy đi đâu.
Đột nhiên có linh lực dao động truyền đến từ trên đỉnh đầu mình, pháp tu ngẩng đầu lên nhìn, da đầu bỗng chốc tê dại.