Số lượng kỹ xảo có tác dụng gắn kết trên Thiên Phú Thụ không ít, Lục Diệp thu được lợi ích không nhỏ từ đó.
Hắn có thể tiến bộ thần tốc như vậy khi học đạo linh văn ở chỗ Vân phu tử có liên quan rất lớn đến tri thức về những kỹ xảo mà hắn tiếp thu được.
Ban đầu, khi biết được những kỹ xảo này, hắn cũng không biết sử dụng như thế nào, nhưng được học, được xem ở chỗ Vân phu tử, Lục Diệp dần dần tìm tòi được rõ ràng.
Hai Phong Duệ linh văn có thể dùng kỹ xảo đặc biệt này để gắn kết, nhờ đó phát huy được lực sát thương mạnh mẽ hơn.
Nói đơn giảm, hai linh văn Phong Duệ được kỹ xảo đặc biệt này gắn kết có thể xem như hai tầng cấm chế, chẳng khác nào khi Lục Diệp đánh ra đao đó, trên Bàn Sơn Đao được thêm hai cấm chế tăng độ sắc bén!
Như thế mới có thể trực tiếp đâm xuyên qua bảo giáp có khả năng phòng ngự không tồi kia, khoảnh khắc Lục Diệp xuất đao, linh lực bám trên cả cây đao đều trở nên sắc bén đến cực điểm.
Một đao đâm xuyên lồng ngực, Quảng Nguyên chưa chết, hắn giơ kiếm đâm về phía mặt Lục Diệp, nhưng lồng ngực hắn đột nhiên xuất hiện một luồng linh lực dao động truyền đến, ngay sau đó là từng tia linh lực tựa kim châm xuyên thấu qua cơ thể hắn, trực tiếp đâm vào biến hắn thành một con nhím.
Hào Thích!
Đây là linh văn mới Lục Diệp có được thời gian trước, sau khi cho Thiên Phú Thụ tiếp tục cắn nuốt mười cái Địa Tâm Hỏa. Nó không có tác dụng nào khác, một khi thành hình sẽ lập tức dùng linh lực xây dựng linh văn làm cơ sở, tạo ra từng cây gai dài bằng linh lực, cũng không duy trì trong thời gian quá dài.
Bình thường không cần dùng đến linh văn này, nhưng nếu nó thành hình trong cơ thể kẻ địch, vậy lực sát thương sẽ rất đáng sợ.
Một tu sĩ, dù đã mặc một số linh khí phòng ngự, nhưng trong cơ thể vẫn luôn rất yếu ớt.
Trước kia kể cả Lục Diệp đâm người khác một đao, chỉ cần không làm bị thương bộ phận yếu hại, cơ bản không giết được. Nhưng bây giờ thì khác, đâm một đao rồi xây dựng Hào Thích linh văn, có thể trực tiếp đâm cơ thể kẻ địch thủng như cái sàng, không chết cũng tàn!
Không thể không nói, đây là một linh văn rất ác độc.
Sau khi thành hình, gai linh lực nhanh chóng biến mất, nguyên nhân là vì Hào Thích linh văn đã biến mất, nhưng vết thương để lại thì sẽ không biết mất.
Trường kiếm của Quảng Nguyên dừng lại trước hốc mắt Lục Diệp, không thể tiến thêm một ly nào nữa.
Lục Diệp rút đao, chân đá một cái, Quảng Nguyên ngã bay ra.
Keng...
Không còn chủ nhân điều khiển, linh khí của Quảng Nguyên bị đánh rơi. Lục Diệp vươn tay, thu hồi hai linh khí của mình về.
Cảm giác bài xích rất mạnh mẽ truyền tới từ bốn phía, Lục Diệp biết đây là do Y Y đang điều khiển Cửu Giới Đồ.
Trước mắt nhoáng lên một cái, hắn đã xuất hiện trước mặt Y Y, thi thể Quảng Nguyên nằm cách đó không xa.
Hách Nhân nhìn Lục Diệp với vẻ mặt phức tạp, môi mấp máy hình như muốn nói gì đó, lại không biết nên làm thế nào, nhất thời không biết nói gì.
Ngược lại, Hách Tinh không khỏi tán thưởng:
- Nhất Diệp đạo hữu đúng thật là... quá lợi hại!
Giọng nói có chút run rẩy đó đã chứng minh lời tán thưởng này xuất phát từ đáy lòng.
Hai huynh muội bọn họ đứng cạnh Y Y, xem trận chiến vừa rồi từ đầu đến cuối, mặc dù vì phương thức thể hiện của trận đồ khiến trận chiến vừa rồi có vẻ hơi khôi hài, hoàn toàn không cảm giác được sự nguy hiểm chết chóc sinh tử, nhưng kết quả cuối cùng là Lục Diệp giết chết Quảng Nguyên, thi thể đang nằm ngay bên cạnh, máu chảy đầy đất.
Bọn họ đều biết có một số tu sĩ xuất thân từ tông môn hàng đầu có thể vượt cấp giết địch, nhưng vượt cấp giết địch ở đây không đơn giản là vượt một tầng tu vi, mà là vượt hai tầng, có ai từng thấy chưa?
Nhìn dáng vẻ nguyên vẹn không chút thương tổn nào của Lục Diệp, hiển nhiên trong trận chiến này, hắn vẫn chưa dốc toàn lực.
Về điểm này thì bọn họ đã nhầm, Lục Diệp gần như không giữ sức chút nào trong trận chiến này, các thủ đoạn nên dùng hắn đều đã dùng. Đáng tiếc lựa chọn vào giây phút cuối cùng của Quảng Nguyên có chút hồ đồ, nếu không hắn sẽ không chết nhanh như vậy, ít nhất còn có thể đấu một trận với Lục Diệp.
Có thể nguyên vẹn không một vết thương là vì Lục Diệp đã tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu với tu sĩ trong Thần cảnh, vậy nên hắn căn bản không hề phạm sai lầm, đây đều là kinh nghiệm hắn tích lũy được sau từng lần chết đi.
Ví dụ kiếm quang Quảng Nguyên chém ra, Lục Diệp đã nhìn thấy không chỉ một lần trong Thần cảnh. Nếu không có kinh nghiệm tích lũy trong Thần cảnh, lần đầu tiên gặp phải loại kiếm quang này, chắc chắn Lục Diệp sẽ luống cuống tay chân một hồi.
Sau khi so sánh ra, cửu trọng trong Thần cảnh không có gì khác biệt với cửu trọng trong thực tế, thực lực cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Trong lòng đã nắm chắc, Lục Diệp nhìn về phía Y Y, dùng ánh mắt tỏ ý hỏi, Y Y khẽ gật đầu, thể hiện mình không có vướng mắc gì lớn.
Với thực lực của nàng điều khiển Cửu Giới Đồ có chút gắng sức, may mà nàng chỉ cần duy trì Cửu Giới Đồ vận chuyển, mức tiêu hao vẫn còn có thể chấp nhận được.
Sau trận chiến này, không còn gì nghi ngờ, hai huynh muội Hách Nhân đã đổi mới cái nhìn về thực lực của Lục Diệp, tâm trạng cũng thả lỏng rất nhiều. Dù sao nơi này cũng là địa bàn của Kình Thiên Tông, bọn họ ở nơi này chỉ sợ bị cửu trọng phát hiện ra.
Hiện giờ xem ra, có cửu trọng đến thật cũng chỉ đến chịu chết.
Lục Diệp và Y Y cần khôi phục, huynh muội Hách Nhân chủ động đề nghị ở bên hộ pháp.
Thời gian trôi qua, hết đêm trời sáng.
Mùi hương của Tử Vân Hoa càng nồng hơn, nụ hoa bắt đầu chầm chậm bung nở, bông Tử Vân Hoa này đã hoàn toàn trưởng thành.
Hách Nhân lấy một trăm linh thạch ra giao cho Lục Diệp, sau đó Hách Tinh cẩn thận hái bông Tử Vân Hoa đó xuống, đặt vào hộp gỗ đã chuẩn bị từ trước.
Tiền trao cháo múc xong, hợp tác thành công, với Lục Diệp, một trăm linh thạch này từ trên trời rơi xuống, mặc dù số lượng không nhiều, nhưng cũng đủ để hắn và Hổ Phách tu luyện mấy ngày.
- Nhất Diệp huynh, hồi trước ngươi hỏi thăm vị trí mỏ quặng của Kình Thiên Tông, là muốn đi...