Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 365: Chỉ cần đao của ta đủ sắc bén (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Hơn nữa uy lực của mỗi ngự khí đều gần bằng nhau, nói cách khác, thiếu niên trước mặt không bị phân tán sức mạnh vì Ngự Khí Lưỡng Đạo cùng lúc.

Kế hoạch đánh bất ngờ thất bại, không kịp kinh ngạc trước thiên phú của người khác, Quảng Nguyên lập tức bình tĩnh lại, trường kiếm trong tay vung lên từng đóa kiếm hoa, ngẫu nhiên còn có kiếm khí chém ra, chém bay tia sáng quanh quẩn bên người.

Hắn là cửu trọng, đối phương muốn dựa vào ngự khí để giết hắn, e là còn chưa tỉnh ngủ!

Đúng vào lúc hắn đang nghĩ vậy, Lục Diệp đột nhiên đi từng bước về phía hắn.

Liệu có phải... Trong lòng Quảng Nguyên trào lên một ý nghĩ khiến hắn kinh hoàng, ngay sau đó lập tức phủ định, tuyệt đối không có khả năng, đồng thời Ngự Khí Lưỡng Đạo đã đủ khoa trương, tâm trí thằng nhóc này không còn chỗ trống, không thể có thêm hành động gì khác nữa, hắn làm thế chỉ vì muốn gia tăng áp lực cho mình thôi!

Một đao bổ thẳng vào mặt đã hoàn toàn phá nát suy nghĩ nực cười đó trong lòng hắn.

Mãi đến giờ phút này, Quảng Nguyên mới phát hiện ra, thất trọng người ta dám một đấu một với hắn, không phải không có lý, trong cùng lúc Ngự Khí Lưỡng Đạo, người ta vẫn còn có thể cận chiến giết chết hắn!

Trong Loạn Thạch Lâm, tia sáng xuyên qua xuyên lại, bóng người chồng lên nhau, tiếng leng keng vang lên không dứt, bất chợt vừa giao đấu, Quảng Nguyên đã bị áp đảo phải liên tiếp lùi lại.

Không phải hắn không đủ mạnh, mà thủ đoạn của thiếu niên thất trọng này thực sự quá quỷ quyệt, hắn không những phải đề phòng người khác bổ đao vào người, còn phải đề phòng ngự khí lượn lờ xung quanh. Hơn nữa, trường đao đối phương chém tới lúc nặng lúc nhẹ, tốc độ khi nhanh khi chậm, khiến hắn vội túi bụi ứng phó.

Quan trọng nhất là cây đao của đối phương sắc bén quá mức, vừa rồi hắn không cẩn thận bị chém một đao, vầng sáng trên bảo giáp đang mặc ảm đạm đi quá nửa, khiến hắn sợ nhảy dựng.

Hắn phải tốn một đống linh thạch mới mua được bảo giáp thiếp thân này từ Thiên Cơ Bảo Khố, phòng ngự cực kỳ xuất sắc, ngay cả tu sĩ cùng là cửu trọng cũng đừng mơ chém hỏng bảo giáp này.

Nhưng sau khi trúng một đao của đối phương, hắn cảm nhận được rõ ràng bảo giáp của mình đang kêu gào thảm thiết.

Trong Cửu Giới Đồ không có mặt trời, nhưng lại có tia sáng, hơn nữa địa hình phạm vi của Loạn Thạch Lâm cũng không rộng, ước chừng chu vi chỉ khoảng mấy dặm, được xếp vào loại phạm vi nhỏ nhất trong chín loại địa hình.

Cả không gian nhỏ, ngoài địa hình Loạn Thạch Lâm khác với hiện thực ra, trên bầu trời, thậm chí cả vùng xung quanh địa hình này đều bắt đầu lan tỏa từng vầng sáng màu đen kịt, tựa như có một đứa trẻ nhỏ mực lên trên. Vầng sáng này vặn vẹo biến đổi, ẩn giấu mối nguy hiểm cực kỳ lớn, nếu không cẩn thận sẩy chân ngã vào trong, ai cũng không biết sẽ có kết cục thế nào.

Trong phạm vi mấy dặm này, Lục Diệp và Quảng Nguyên giao chiến kịch liệt, trận chiến chỉ mới bắt đầu được ba mươi nhịp thở, trong trận Quảng Nguyên đã hoàn toàn rơi xuống thế hạ phong. Hắn đường đường là một cửu trọng lại bị thất trọng áp đảo gần như không có cơ hội thở dốc, trong lòng đắng chát như ăn mướp đắng.

Thực quá hối hận, đi qua chỗ này thì cứ đi qua, nghe thấy tiếng động chạy xuống dưới nhìn cái gì? Đúng là lòng hiếu kỳ hại chết người.

Hiện giờ, hắn không thể thoát khỏi khốn cảnh, tình hình cũng không ổn, cứ thế này sớm muộn gì cũng phải chết.

Trừ khi hắn có thể bắt được thiếu niên trước mặt, nhờ đó ép người tên “Nhất Nhất kia thả hắn ra.

Trong lòng nghĩ vậy, đối diện với đao Lục Diệp chính diện đâm tới, hắn dằn lòng không tránh không né, đồng thời ra kiếm hất cổ tay Lục Diệp lên.

Hắn định cứng rắn đỡ đao này của đối phương, mình có bảo giáp bảo vệ, không lo lắng đến tính mạng, nhưng chỉ cần chém đứt được gân tay của đối phương, vậy sẽ có thể bắt được đối phương, từ đó mới có đường sống!

Thiếu niên, nhân gian hiểm ác, trưởng bối trong tông môn không dạy bảo ngươi, vậy để ta dạy cho ngươi!

Trong lòng Quảng Nguyên thầm nghĩ.

Keng...

Trường kiếm đâm về phía cổ tay Lục Diệp bị Ngự Thủ linh văn chặn lại.

Cơ thể Quảng Nguyên chợt đứng đờ ra tại chỗ, cơn đau đớn kịch liệt nơi lồng ngực lan tràn, hắn rõ ràng cảm nhận được phổi của mình bị đâm xuyên. Tròng mắt hắn trợn tròn, không nghĩ ra làm sao đối phương phá hủy được bảo giáp của mình, đâm xuyên qua cơ thể mình.

Quả thực đao của đối phương sắc bén, nhưng cũng không sắc bén đến mức đó.

Hơn nữa, thứ hiện lên chỗ cổ tay đối phương là cái gì, sao lại có thể chặn kiếm của hắn lại?

Gần trong gang tấc, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Lục Diệp bình tĩnh, hắn đã quá quen với chuyện lấy vết thương đổi vết thương, trước kia cũng không ít lần hắn làm thế, vậy nên ban nãy Quảng Nguyên vừa mới xuất kiếm, hắn đã biết trong lòng đối phương đang có tính toán gì.

Quảng Nguyên là cửu trọng, đúng là thực lực rất mạnh, giao đấu với hắn đến bây giờ, gần như mỗi một đao Lục Diệp đánh ra đều bị hắn chặn lại, chỉ ăn may chém trúng hắn một đao, cũng chưa làm gì được hắn.

Lục Diệp vẫn luôn tìm kiếm cơ hội, vốn dĩ hắn định đánh chắc thắng chắc, nhưng không ngờ Quảng Nguyên lại cho hắn cơ hội này.

Khoảnh khắc ra đao đó, hắn đã thêm không chỉ một, mà là hai Phong Duệ linh văn lên Bàn Sơn Đao.

Trên Thiên Phú Thụ có một số linh văn ghi chép trên lá cây không có tác dụng cụ thể, mà có tác dụng gắn kết. Những thứ này đã không còn có thể gọi là linh văn nữa, mà là một loại kỹ xảo, kỹ xảo vận dụng linh văn.

Lục Diệp đang dùng chính kỹ xảo đó, trong tích tắc vận dụng hai Phong Duệ linh văn, trên cơ sở đó, gắn kết, hòa hợp hai Phong Duệ linh văn này lại.

Đối phương có bảo giáp, mình có Phong Duệ, một cái không đủ, vậy thì hai cái! Chỉ cần đao của ta đủ sắc bén, bất kỳ phòng ngự nào cũng chỉ là giấy hồ thôi!

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (6)