Trước ánh nhìn của hai huynh muội Hách Nhân, lúc này rõ ràng hai bóng người trong trận đồ đang ngự khí đối đầu với nhau, vì hai người đứng cách nhau một khoảng nhất định nên ở giữa có những vệt màu đen qua lại giao chiến.
Trong trận đồ, giữa Loạn Thạch Lâm, Lục Diệp và Nguyên Quảng đứng cách nhau khoảng ba mươi trượng, hai tia sáng xuyên qua xuyên lại như con thoi giữa hai người, thỉnh thoảng lại va chạm, bắn ra ánh lửa chói mắt.
Hiện giờ, trong lòng Quảng Nguyên đang rất hoảng sợ, bởi vì hắn đã hiểu rõ tình cảnh của bản thân.
Hắn bị kéo vào một trận đồ, nhớ lại sự việc ban nãy gặp phải, chắc là chuyện xảy ra khi hắn bị chùm cường quang đó chiếu vào nên mù tạm thời. Lúc đó, mặc dù hắn đã kịp thời thúc giục ngự khí và kiếm quang bảo vệ cơ thể mình, nhưng hiển nhiên đối phương đã sớm chuẩn bị sẵn, hơn nữa hắn chỉ là cửu trọng Linh Khê tu luyện công pháp cấp thấp, làm sao có thể chống lại uy lực của trận đồ?
Tình hình rất bất ổn!
Nếu đã là trận đồ, vậy ngoại trừ kẻ địch trước mặt này, chắc chắn còn có người điều khiển trận đồ, ban nãy hắn nghe thấy thiếu niên trước mắt hét một câu gì mà “Nhất Nhất. Nói cách khác, kẻ địch của hắn ít nhất có hai người, một là thiếu niên trước mặt, còn một người là Nhất Nhất đang điều khiển trận đồ...
Thiếu niên trước mặt chỉ ở thất trọng, nhưng mới giao đấu một lát, hắn đã nhận ra đối phương rất khó đối phó, không bàn đến tốc độ và sức mạnh thiếu niên này bùng nổ ra trong thời gian ngắn, mà ngay cả uy năng ngự khí cũng hơn hẳn thất trọng bình thường.
Bất kể là tốc độ, khoảng cách hay uy lực đều không thua kém cửu trọng là hắn đây bao nhiêu.
Nếu đối phương chỉ có chút bản lĩnh đó, vậy hắn có thể đối phó, vấn đề mấu chốt bây giờ là hắn phải đề phòng tên “Nhất Nhất kia, chắc chắn đối phương sẽ giở trò gì đó trong bóng tối.
Nhưng hắn không biết rằng Lục Diệp phải sử dụng trận đồ để đối phó với hắn, chính là muốn một mình đấu với hắn.
Trong Thần cảnh, Lục Diệp đã giết một số tu sĩ cửu trọng xông ra từ trong sương mù, hắn muốn xem xem cửu trọng trong Thần cảnh và trong thực tế có khác biệt như thế nào, đây cũng là cách tốt nhất để kiểm tra thực lực của bản thân.
Hơn nữa, hắn muốn phối hợp với Y Y sử dụng Cửu Giới Đồ này, sau khi lấy được nó từ chỗ Vân phu tử, mặc dù hắn đã giao cho Y Y sử dụng, nhưng nàng chưa từng sử dụng để đối phó với kẻ địch, sử dụng nhiều hơn mới có thể thích ứng với linh bảo này.
Hơn nữa với thực lực hiện tại của Y Y, trong thời gian ngắn duy trì trận đồ vận chuyển không có vấn đề gì lớn, nhưng nếu thực sự bảo nàng giở trò trong bóng tối... Nàng cũng có thể làm được, có điều chẳng mấy mà tiêu hao hết sức mạnh.
Nói tóm lại, Quảng Nguyên nghĩ hơi nhiều quá rồi.
Hai ngự khí giao chiến, tiếng leng keng vang lên liên miên không dứt. Trường đao của Lục Diệp che ngang hông, nhìn bầu trời, trông giống như đã dốc hết toàn lực, nhưng thực tế hắn đang quan sát điểm chênh lệch khi mình ngự khí so với đối phương.
Vẫn có một chút thua kém, theo ước tính của Lục Diệp, uy năng ngự khí của hắn xấp xỉ với bát trọng bình thường, nhưng so với cửu trọng vẫn kém một chút. Có thể nhìn ra một chút này từ tần suất hai tia sáng va chạm vào nhau, ban đầu hắn còn có thể ứng phó, nhưng dần dần hắn đã bị áp chế, linh khí mình điều khiển gần như chỉ chống đỡ, không còn sức đánh trả.
Hắn vẫn còn ở đây quan sát, Quảng Nguyên đối diện đã hạ quyết tâm, tạm thời bỏ qua Nhất Nhất kia, chém chết thiếu niên trước mặt rồi nói tiếp.
Tiếng kiếm kêu vang lên rõ ràng, linh lực xung quanh Quảng Nguyên sôi trào, trường kiếm trong tay liên tiếp chém ra, miệng khẽ hô:
- Kiếm Lưu Tam Thiên Nhẫn!
Vù vù vù...
Mấy đường kiếm quang tựa như thác nước chém về phía Lục Diệp từ khoảng cách hơn ba mươi trượng, tốc độ nhanh thần tốc, cùng lúc đó, bản thân Quảng Nguyên cũng nhanh chóng giết về phía Lục Diệp, trong lúc tấn công, trường kiếm trong tay vung vẩy không ngừng.
Số lượng kiếm quang biến ra nhiều hơn!
Trong suy nghĩ của hắn, thiếu niên trước mặt đang “dốc hết sức lực điều khiển uy năng ngự khí, tuyệt đối không thể chống lại đòn tấn công của mình. Nếu thiếu niên phân tâm ngăn cản, vậy vừa hay, linh khí hắn điều khiển vốn không phải đối thủ của mình, một khi thiếu niên phân tâm, chắc chắn sẽ càng yếu đi, đến lúc đó bản thân sẽ cho thiếu niên nếm mùi lợi hại của mình.
Có thể vừa ngự khí vừa thi triển chiêu thức khác để giết địch, đây là một bài tập cơ bản của cửu trọng Linh Khê.
Sau từng tầng kiếm quang chồng chất là bóng dáng Quảng Nguyên lao vun vút đến, khoảng cách hơn ba mươi trượng nhanh chóng bị rút ngắn.
Lục Diệp ngẩng đầu nhìn hai linh khí giao đấu, rũ mắt xuống, ánh mắt sắc bén tựa như có thể xuyên qua kiếm quang, nhìn Quảng Nguyên đang giấu mình phía sau.
Hắn vỗ túi trữ vật một cái, một tia sáng bay ra, khí thế cực kỳ nhanh chóng, một chuỗi tiếng leng keng vang lên, từng tia kiếm quang bị đánh tan.
- !
Biểu cảm ngạc nhiên hiện lên trên mặt Quảng Nguyên, trường kiếm trong tay bay múa, chặn lại đòn tấn công xuyên qua của tia sáng kia.
Ngự Khí Lưỡng Đạo?
Hắn gần như nghi ngờ có phải bản thân nhìn nhầm không.
Dù thất trọng bình thường có thể thi triển thuật ngự khí, nhưng khi điều khiển linh khí cũng phải dốc hết toàn tâm toàn lực ngự khí, căn bản không thể làm việc khác.
Ngự Khí Lưỡng Đạo, điều đó cần có khả năng điều khiển linh lực của bản thân cực kỳ mạnh mẽ mới làm được, đồng thời tinh thần cũng phải đủ cường đại, như thế mới có thể phân tâm cùng lúc làm hai chuyện.
Muốn Ngự Khí Lưỡng Đạo, ít nhất cũng phải chuyển sang tu luyện công pháp Thiên cấp, hơn nữa không phải tu sĩ nào chuyển sang tu luyện công pháp Thiên cấp đều có thể làm được.
Ngự khí nhìn bề ngoài rất tiêu sái, nhưng thực tế còn phải dựa vào thiên phú, hơn nữa cũng không phải càng nhiều càng tốt, bởi vì số lượng linh khí cần điều khiển càng nhiều, gánh nặng của bản thân càng lớn.
Ở tầng thứ Linh Khê, tu hành đạo ngự khí đến trình độ cao nhất chỉ có Lý Bá Tiên, nghe đồn hắn có thể đồng thời điều khiển hàng trăm phi kiếm, cũng không biết là thật hay giả.
Ngoài hắn ra, dù là cường giả cửu trọng chuyển sang tu luyện công pháp Thiên cấp cũng không điều khiển được số lượng nhiều linh khí, số lượng càng nhiều, sức mạnh càng phân tán, còn không bằng tập trung lại.