- Đây là muội muội của ta, Lục Y Y!
- Vậy thì thật là đúng dịp!
Hách Nhân cười to.
Hắn bên này có huynh muội đứng chung một chỗ, Lục Diệp bên kia cũng thế, theo cách nào đó thì đây cũng là một loại duyên phận, lại thêm cùng thuộc trận doanh Hạo Thiên Minh, nhất thời, hai bên đều cảm thấy thân thiết với nhau hơn rất nhiều.
Mà nghe được Lục Diệp giới thiệu mình như thế, con mắt Y Y càng cong thành hình bán nguyệt, thoải mái nhẹ nhàng thi lễ:
- Gặp qua Hách sư huynh, Hách tỷ tỷ.
Miệng nhỏ thật ngọt khiến cho người ta yêu thích, Hách Tinh cười ra thành tiếng.
- Hai vị vạn dặm xa xôi tới đây, không biết có mang theo nhiệm vụ gì không?
Thần sắc Hách Nhân bỗng nhiên trang nghiêm mà hỏi thăm.
- Tùy tiện đi dạo chơi một chút, các ngươi thì sao?
Hách Nhân đương nhiên sẽ không tin cái mà hắn gọi là tùy tiện đi dạo chơi một chút, người của Bích Huyết Tông đi dạo mà chạy tới tận địa bàn của Vạn Ma Lĩnh, đây rõ ràng là muốn gây sự mà.
Nghe nói bên trên đại chiến Kim Quang Đỉnh kia, Kình Thiên Tông từng có người xuất thủ nghênh chiến Lục Nhất Diệp này, còn nghe nói Lục Nhất Diệp dường như là một con người rất mang thù...
- Huynh muội ta vì đóa Tử Vân Hoa này mà tới.
Hách Nhân chỉ chỉ vào nụ hoa tử sắc đang chớm nở ở bên cạnh.
Sau đó lại giải thích một phen.
Đây là nhiện vụ mà hai anh em bọn họ nhận được từ trong tông môn, Ngân Quang Đảo cô lập ở ngoại hải, mặc dù có rất nhiều kỳ hoa dị thảo không thể thấy được ở trên đất liền, nhưng muốn tìm một chút hoa cỏ sinh ra từ đất liền cũng không dễ dàng.
Trong môn có một vị trưởng bối cần một gốc Tử Vân Hoa để điều phối một loại dược dịch, Ngân Quang Đảo bên kia không sản xuất ra được, thế là liền để cho đệ tử môn hạ để ý ở bên trong chiến trường Linh Khê nhiều một chút.
Sau đó huynh muội Hách Nhân đã tìm được nơi này, vốn định chờ sau khi Tử Vân Hoa kia hoàn toàn thành thục liền xuất thủ cướp đoạt, kết quả nửa đường thì Lục Diệp xuất hiện giết tới.
Nói đến đây, Hách Nhân có chút ngượng ngùng nói:
- Không biết một Diệp đạo hữu có thể bỏ những thứ yêu thích hay không, chúng ta có thể ra một trăm... hai mươi khối linh thạch để mua loại hoa này!
- Gặp được đã là duyên, nếu là nhiệm vụ của Hách đạo hữu, cứ việc cầm đi là được.
Lục Diệp còn muốn dựng lên mối quan hệ tốt với Ngân Quang Đảo bên kia, trước đó không có con đường để liên hệ với người Ngân Quang Đảo, lại không tiện trực tiếp tới cửa bái phỏng, đụng phải huynh muội Hách Nhân ở chỗ này ngược lại là một cơ hội.
- Chuyện đó thì không hay lắm.
Hách Nhân vội vàng cự tuyệt:
- Người là ngươi giết, đồ vật lại là ta lấy, chuyện này không tiện lắm.
Thấy thái độ của hắn kiên quyết, Lục Diệp cũng biết hai người bèo nước gặp nhau, trực tiếp tặng người ta đồ vật như thế này xác thực là không quá thỏa đáng, đổi lại là hắn, vô duyên vô cớ cầm lấy chỗ tốt của người khác thì cũng không hiểu đạo lý.
- Vậy liền trả một cái giá đi, một trăm khối linh thạch.
- Như thế rất tốt.
Hách Nhân lúc này mới đồng ý.
Một trăm hai mươi khối linh thạch là thù lao mà tiền bối kia trả cho nhiệm vụ này, chẳng qua nếu như bọn họ có thể hoàn thành nhiệm vụ, còn có thể lấy được tông môn cống hiến, tông môn cống hiến cũng là một loài tài nguyên có thể trao đổi, cho nên dù là cho Lục Diệp toàn bộ một trăm hai mươi khối linh thạch, bọn họ cũng sẽ không thua thiệt.
Hỏi qua Hách Nhân, biết được khoảng cách tới khi Tử Vân Hoa này thành thục đại khái còn cần thời gian một ngày nữa.
Hắn giết bốn tu sĩ Kình Thiên Tông ở chỗ này, cũng không biết có thể dẫn càng nhiều người tới hay không, hơn nữa theo Tử Vân Hoa nở rộ, phạm vi mà hương hoa kia bao trùm cũng sẽ càng ngày càng xa, nếu là có người đi ngang qua phụ cận nơi này, nhất định có thể phát hiện ra một chút mánh khóe.
Vì lý do an toàn, Hách Nhân dẫn theo Hách Tinh mai phục ở chỗ tối, Y Y cũng trốn đi, chỉ còn lại Lục Diệp một mình ngồi dửng dưng ở bên cạnh Tử Vân Hoa.
Vẫn là chỗ ẩn thân trước đó, đằng sau tảng đá lớn kia, huynh muội Hách Nhân thu liễm khí tức ẩn núp.
Hách Tinh bỗng nhiên mở miệng nói:
- Ca, vừa rồi hắn hỏi thăm vị trí khoáng mạch của Kình Thiên Tông là muốn làm gì?
Ngay vừa rồi, Lục Diệp tìm bọn họ hỏi một chút về vị trí khoáng mạch của Kình Thiên Tông, làm hàng xóm của Kình Thiên Tông, Hách Nhân xuất thân từ Ngân Quang Đảo đương nhiên là biết đến, thế là liền đánh dấu cho hắn một chút ở bên trên Thập Phân Đồ.
- Còn có thể làm gì? Đương nhiên là đi gây sự!
- Hai anh em bọn họ?
Hách Tinh kinh ngạc.
Trong mỏ quặng ít cũng có mười mấy tu sĩ Kình Thiên Tông thường trú, hơn nữa chắc chắn có tu sĩ cửu trọng trông coi, chỉ dựa vào hai người liền muốn đi gây sự, đây không phải kẻ tài cao gan cũng lớn, đây chỉ sợ là hai kẻ ngu ngơ mà thôi.
- Quay lại khuyên một chút đi.
Hách Nhân thở dài, mặc dù Lục Diệp giết quỷ tu bát trọng như làm thịt gà con, nhưng nếu thật sự bị rất nhiều người vây công, tất nhiên không có gì tràng cảnh gì tốt cả, Bích Huyết Tông khó có được một nhân vật như vậy, cứ thế mà chết đi không khỏi quá đáng tiếc.
- Có người đến!
Hách Tinh bỗng nhiên hô một tiếng, ánh mắt nhìn về một hướng, một trái tim nhấc lên.
Đã thấy một đạo lưu quang cấp tốc lướt đến từ bên kia, chẳng qua nhìn như vậy giống như chỉ là đi ngang qua từ chỗ phụ cận.
Tình huống giữa Nội Quyển và Ngoại Quyển khác biệt rõ ràng, Ngoại Quyển rất ít khi có thể nhìn thấy tu sĩ ngự không đi qua, nhưng đến Nội Quyển thì không giống, tu sĩ có tu vi sau bát cửu trọng tu vi liền có thể ngự khí phi hành, cho nên ở trong Nội Quyển, thường xuyên có thể đụng phải lưu quang ngự khí của người đi đường.
Chẳng qua bình thường đều không dám bay quá thấp, bởi vì bay quá thấp rất dễ bị địch nhân ở trên mặt đất đánh lén, đạo lưu quang này cách xa mặt đất sáu bảy mươi trượng, khoảng cách này đã rất an toàn, dù có bị đánh lén, cũng có thể cấp tốc rơi xuống đối địch.