Ngồi tại trên tảng đá, Lục Diệp kiểm tra túi trữ vật trong tay, đồ vật không coi là nhiều, nhưng cũng không ít, quy ra cũng phải có đến ba, bốn mươi khối linh thạch.
Không phải mỗi tu sĩ đều giàu chảy mỡ giống như hắn, lần này ra khỏi trụ sở, trong túi trữ vật của Lục Diệp chỉ tính riêng linh đan đã nhiều đến mấy trăm hạt, linh thạch cũng có mấy trăm khối, linh phù ngược lại không có mấy tấm, tu vi dần dần mạnh lên, những linh phù cấp thấp kia đã không phát huy được tác dụng quá lớn nữa.
Hắn và Hổ Phách đều dựa vào ăn linh đan để đề thăng tu vi, giai đoạn hiện tại mỗi ngày một người một hổ tiêu hao phải đến ba, bốn mươi hạt, có thể nói, Lục Diệp ăn linh đan đến nỗi sắp chán ngán rồi, hắn từng nghĩ tới không chỉ một lần, nếu linh đan này có vị khác thì tốt biết mấy.
Cho nên dù trên người Lục Diệp mang theo không ít linh đan, kỳ thật cũng không kiên trì được bao lâu.
Đây cũng là một trong số những nguyên nhân mà hắn không đợi tới khi tấn thăng bát trọng mới đến Nội Quyển, lúc tu hành tiêu hao quá lớn, tiếp tục làm như vậy nữa, sớm muộn gì cũng miệng ăn núi lở. Hoa Từ bên kia ngược lại có rất nhiều linh đan, thế nhưng cũng không thể cứ lấy mãi ở chỗ của nàng.
So với hắn, đại đa số tu sĩ kỳ thật đều rất nghèo, ngoại trừ mỗi Nguyệt Tông Môn phát lương tháng ra, không có quá nhiều con đường thu hoạch nguyên liệu để tu hành, có một chút linh đan và linh thạch, cơ bản đều đều bị tiêu hao hết trong quá trình tu hành, rất ít khi còn lại.
So với trước kia Lục Diệp thu hoạch được bằng việc giết địch ở Ngoại Quyển, không thể nghi ngờ là tốt hơn rất nhiều, dù sao tu vi của tu sĩ Nội Quyển cũng cao hơn, vốn liếng cũng càng phong phú hơn một chút.
- Lục Diệp!
Y Y khẽ gọi một tiếng.
Lục Diệp ngẩng đầu, nhìn về phía trước , một nam một nữ ở bên kia đang đi về phía này, quan sát linh quang, rõ ràng là hai bát trọng.
- Vị đạo hữu này mời!
Nam tử kia còn cách hơn vài chục trượng liền hô to một tiếng, trong lúc nói chuyện đồng thời còn để lộ quang trạch từ chiến trường ấn ký của bản thân:
- Ngân Quang Đảo, Hách Nhân gặp qua đạo hữu.
Người tốt? Lục Diệp nhíu mày.
Người tốt kia đứng vững ở chỗ đằng trước cách mấy trượng, vừa chỉ vào nữ tử bên cạnh:
- Đây là muội muộn của ta, Hách Tinh
Lục Diệp nhẹ nhàng gật đầu.
Ngân Quang Đảo, chính thể lực Hạo Thiên Minh láng giềng với trụ sở Kình Thiên Tông, cả hai đều có phẩm cấp lục phẩm, cũng coi là một tông môn Nội Quyển có vị trí cách Bích Huyết Tông gần nhất.
Lục Diệp lựa chọn Kình Thiên Tông là trạm thứ nhất để tiến vào Nội Quyển, một nguyên nhân là do tu sĩ Kình Thiên Tông từng làm khó hắn trên Kim Quang Đỉnh, còn có một nguyên nhân khác chính là muốn tìm cơ hội đứng về một chiến tuyến với Ngân Quang Đảo này, nhìn xem có thể ký kết minh ước gì đó với Trấn Thủ Sứ nhà người ta hay không.
Nếu như có thể, vậy sau này tu sĩ Bích Huyết Tông tiến vào Nội Quyển liền có thể trực thuộc Ngân Quang Đảo bên này, có thể rút ngắn được rất nhiều con đường vòng.
Chẳng qua hắn không hề quen biết gì vời tu sĩ Ngân Quang Đảo, ở Kỳ Hải Trung cũng chưa từng thấy qua Trấn Thủ Sứ hoặc là Phó Sứ của Ngân Quang Đảo, đoán chừng là chết rồi.
Chưa từng nghĩ sẽ đụng phải hai người của Ngân Quang Đảo ở chỗ này.
Mặc dù Hách Nhân Hách Tinh này đều là bát trọng, thế nhưng thần thái của bọn họ đều có chút khách khí.
Bọn họ vừa mới tận mắt chứng khiến Lục Diệp đại sát tứ phương như thế nào, dù tu vi cao hơn Lục Diệp một tầng cũng không dám lên mặt, cuối cùng, tu sĩ giao lưu câu thông vẫn phải lấy thực lực làm chuẩn mực.
- Lục Diệp!
Hai huynh muộn Hách Nhân sửng sốt một chút, danh tự này... có chút quen tai.
Lại nhịn không được quan sát Lục Diệp một chút...
Nghe nói bên người Lục Nhất Diệp kia có một con hổ lớn trắng như tuyết bồi cạnh, bọn họ không hề bắt gặp một con hổ lớn trắng như tuyết nào, ngược lại gặp một con mèo trắng dài chừng một thước.
Không đúng, đây không phải mèo.
Thế nhưng tu vi này... trên Kim Quang Đỉnh, Lục Nhất Diệp kia là ngũ trọng, chỉ mới quan mấy tháng ngắn ngủi, không có đạo lý nào mà hắn có thể tấn thăng đến thất trọng được?
- Đạo hữu đến từ Bích Huyết Tông?
Mặc dù Hách Nhân cảm thấy rất không có khả năng, nhưng vẫn hỏi một câu.
- Đúng vậy.
Con ngươi Hách Nhân co rụt lại:
- Chẳng lẽ đạo hữu chính là Lục Nhất Diệp kia?
Nội tâm Lục Diệp bi thương, Y Y đứng sau lưng hắn che miệng cười trộm.
- Vâng, ta chính là Lục Nhất Diệp kia!
- Ai nha!
Hách Nhân vỗ đùi, biểu cảm sốt ruột:
- Thì ra thật sự là Nhất Diệp đạo hữu, Hách mỗ thế nhưng ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Đại chiến Kim Quang Đỉnh, đạo hữu thế nhưng đã kiếm hào quang lớn về cho Hạo Thiên Minh, làm cho bọn ta sinh lòng ngưỡng mộ, đồng thời cũng tự ti mặc cảm.
Con ngươi Hách Tinh cũng dần nổi lên thần sắc dị thường.
Hách Nhân kia còn đang tán dương không ngừng, xem ra là thật sự vô cùng tông sùng Lục Diệp. Trên thực tế xác thực cũng là như thế, sau trận chiến Kim Quang Đỉnh, các tông môn lớn của Hạo Thiên Minh đều trắng trợn tuyên dương việc này, dùng để động viên nhóm đệ tử cấp thấp của môn hạ, người ta ngũ trọng có thể làm được đại sự ngập trời như thế này, các ngươi dù không thể thì cũng phải lấy đó làm tấm gương để cố gắng.
Ngay cả những thế lực Vạn Ma Lĩnh bị mất hết mặt mũi cũng đều tuyên dương trận chiến này, bọn họ làm như thế, đơn giản là muốn khích lệ đệ tử môn hạ quyết chí tự cường, thất bại cũng không đáng sợ, một lần thất bại mà ý chí đã bị đánh gãy thì mới thật sự đáng sợ.
Có thể nói, phóng tầm mắt trong giới tu hành Cửu Châu, trong nhóm tu sĩ cấp thấp này, tên tuổi Lục Nhất Diệp của Bích Huyết Tông thật sự như sấm bên tai.
Chuyện này khiến Lục Diệp không khỏi bất đắc dĩ, trong lòng suy nghĩ sau này mình hành tẩu trên chiến trường, có phải nên làm một cái tên giả hay không, bằng không vừa báo lai lịch, mọi người đều biết, cũng không tiện cho hắn làm việc.
- Vinh dự được đón tiếp, thật sự không nghĩ tới lại đụng phải Nhất Diệp đạo hữu ở chỗ này, đạo hữu xin hãy tha lỗi.
Hách Nhân vỗ vỗ đầu.
- Không sao.
- Vị này là...