Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 359: Người này không kém lục nhất diệp chút nào (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Hắn rống giận, lòng trung thành đối với tông môn của mình đã chiến thắng sự sợ hãi trong lòng, khoát tay khiến linh khí bên trong đánh bay ngự khí đang lơ lửng trước mặt mình, vội vàng đứng lên, nhưng mà nghênh đón hắn lại là một đạo đao quang sáng như tuyết.

Phù phù một tiếng, thi thể ngã nhào xuống đất.

Lục Diệp thu đao vào bao.

Điểm này của tu sĩ giới tu hành ở Cửu Châu đúng là không tốt, xương cốt đều có chút cứng rắn, không hỏi được gì có giá trị, Lục Diệp đương nhiên sẽ không lãng phí thời gian.

Dù sao một lời không hợp liền quỳ xuống giống như Phùng Nguyệt cũng chỉ là số ít, hơn nữa sở di Phùng Nguyệt như thế là bởi vì nàng ỷ vào thân phận y tu của mình, lúc trước là nàng cảm nhận được, nếu mình không làm chút gì, ngay lập tức mình sẽ phải chết!

Kết quả kia một cái quỳ kia liền biến thành người đáng thường không có nhà để về, trước khi Lục Diệp đi nàng vẫn còn đang ở lại trụ sở Bích Huyết Tông, chẳng qua không có danh phận, cũng may nàng là y tu, các tu sĩ Bích Huyết Tông cũng không xa lánh nàng.

Y Y bắt đầu quét dọn chiến trường, thu thập chiến lợi phẩm.

Lục Diệp ngồi trên một tảng đá bên cạnh linh hoa kia, cầm ngự khí của mình là Vô Bính Đoản Đao.

Uy năng của ngự khí vẫn còn kém một chút, vừa rồi lại bị một tu sĩ cùng cấp độ một quyền đánh bay, đương nhiên nguyên nhân có thể nói là do tên đó là cá thể tu, nhưng tổng thể mà nói, ngự khí uy năng xác thực không bằng hắn cầm đao đi chém.

Thời điểm hắn cầm đao đi chém còn có thể gia trì Phong Duệ linh văn cho Bàn Sơn Đao.

Hắn vẫn luôn có một ý tưởng, đó là cũng thử gia trì linh văn cho ngự khí, nếu như vừa rồi có thể gia trì cho ngự khí Phong Duệ linh văn, tên kia dám dùng nắm đấm để đánh, lấy uy lực của Phong Duệ liền trực tiếp có thể phá vỡ nắm đấm của hắn.

Nhưng gia trì linh văn cho ngự khí rất phiền phức, dù là trước mắt Lục Diệp có thể hơi khống chế linh lực ly thể, cũng rất khó có thể làm được, lúc trước hắn đã từng nhiều lần thử qua, kết quả cuối cùng đều là thất bại, bởi vì tạo dựng linh văn không đủ ổn định, khó mà phát huy ra tác dụng.

Hắn còn chưa chưởng khống linh lực đủ, nếu như chưởng khống linh lực đủ, gia trì linh văn cho ngự khí hẳn không phải là một việc gì khó cả.

Chỉ có thể chờ đợi tu vi dần dần cao lên rồi lại thử.

Không vội vã, nơi này còn có một đóa linh hoa đang chờ thu thập, mặc dù Y Y cũng không biết đây rốt cuộc là linh hoa gì, nhưng khẳng định là giá trị không thấp, bằng không bốn tên tu sĩ kia cũng không một mực ngồi chờ ở chỗ này.

Lấy linh đan ra, ném một hạt vào trong miệng, Hổ Phách đưa đầu qua, hé miệng , chờ cho ăn...

Lục Diệp ném cho nó một hạt, gảy nhẹ lên cái đầu trắng của nó.

- Ngươi càng lúc càng lười!

Vừa rồi đại chiến một trận, Hổ Phách hoàn toàn không có ý tứ muốn nhúng tay, từ đầu tới đuôi đều an tĩnh ghé vào trên bờ vai Lục Diệp, nhớ thời điểm ngày đó khi hắn còn nhỏ yếu, lúc gặp được địch nhân Hổ Phách còn xông lên cắn người đó.

Bốn người, bốn cái túi trữ vật, Lục Diệp ngồi rên tảng đá, tùy tiện cầm một cái, mở ra khóa cấm chế.

Cách nơi đây mấy trăm trượng, đằng sau một tảng đá lớn, hai cái đầu đang nhìn quanh về phía bên này, một nam một nữ, mặc dù khoảng cách không gần, nhưng tất cả mọi chuyện vừa xảy ra bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng.

Từ lúc Lục Diệp chợt hiện thân, lại đến chuyện trảm quỷ tu kia, giết hai thất trọng, lại giết lục trọng, thẳng đến khi khiến cho hai người nhìn đến trợn mắt hốc mồm.

Lúc cuộc chiến kết thúc, hai người đồng thời rụt trở về, liếc nhau, tất cả đều nhìn thấy vẻ chấn kinh trong mắt đối phương.

- Long Địa Đông ngoan ngoãn, tên kia có lai lịch gì?

Nam tử mở miệng hỏi.

- Ca, ta không nhìn lầm đi, hắn là thất trọng? Có phải mang theo linh khí ẩn giấu tu vi gì đó không?

Nữ tử cũng mở miệng nói.

- Dù là mang theo linh khí, thời điểm xuất thủ tu vi thật sự cũng sẽ bị lộ ra.

- Vậy hắn chính là thất trọng? Làm sao có thể mạnh như vậy?

- Tiểu muội, đây chính là lý do lúc trước đại ca nói với ngươi, không nên dựa vào tu vi của một người để phân tích thực lực mạnh hay yếu, trên đời này luôn có rất nhiều thiên tài hơn người, bọn họ có thể vượt cấp giết địch, về sau hành tẩu trên chiến trường, ngươi phải nhớ kỹ ngàn vạn lần.

- Thế nhưng tên này. . . tên này vẫn mạnh quá mức.

Nàng cũng đã gặp người vượt cấp giết địch, thế nhưng là đánh trong tình huống nước sôi lửa bỏng, nào giống như vừa rồi, một quỷ tu bát trọng bị một thất trọng chém trong mấy đao, không khác gì giết một con gà.

- Xác thực là như vậy.

Nam tử gật đầu:

- Mấy tháng trước nghe nói Bích Huyết Tông có một tên yêu nghiệt, lấy tu vi ngũ trọng liên tiếp trảm hơn bốn mươi ba vị lục trọng ở Kim Quang Đỉnh, tràng cảnh lúc ấy kinh động như gặp thiên nhân, quả thật là tấm gương cho chúng ta, chỉ hận không thể nhìn thấy, hiện tại xem ra, người này không hề kém so với Lục Nhất Diệp kia một chút nào.

- Thế có còn đoạt Tử Vân Hoa kia nữa hay không?

Nghe ý tứ này, hai người bọn họ trốn ở đây, hiển nhiên cũng là bị linh hoa kia hấp dẫn tới, chỉ chờ linh hoa nở rộ liền chủ động đi đoạt, phải biết nơi này chính là phạm vi trụ sở của Kình Thiên Tông, bọn hắn dám chạy tới, hiển nhiên cũng là kẻ tài cao gan cũng lớn.

Nhưng bọn hắn không nghĩ tới, linh hoa này còn chưa cả thành thục đã bị một thất trọng chạy đến chặn mất.

- Người ta cũng là Hạo Thiên Minh, đoạt cái gì, đi, đi với ta nhìn vị cao nhân này một chút.

- A? Cứ đi như vậy sao? Có thể bị chém hay không? Tên kia nhìn thật hung hăng.

- Sợ cái rắm, dù sao chúng ta cũng là bát trọng!

Nói xong, hai người đi ra từ chỗ ẩn thân, trực tiếp bước về phía Lục Diệp.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 27%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (5)