Trong Thần cảnh, Lục Diệp bị vây bởi hai lưu quang ngự khí, tay cầm Bàn Sơn Đao, đại sát tứ phương, lần lượt từng con trùng tộc thất trọng ngã xuống đất.
Trong thời gian rảnh rỗi học hỏi đạo linh văn với Vân phu nhân, Lục Diệp lại tìm thấy một linh khí ngự khí phù hợp từ chỗ Hoa Từ.
Hiện tại, hắn đang điều khiển hai linh khí, cả hai đều có hình dạng giống nhau và sức mạnh tương tự.
Tuy rằng trên con đường ngự khí hắn không có thiên phú như Lý Bá Tiên, nhưng hắn nhất định không kém.
Bởi vì là Linh Văn Sư, thế nên hắn có khả năng kiểm soát linh lực của mình hơn nhiều so với một tu sĩ cùng cấp.
Và bởi vì cây thiên phú, linh lực của hắn cực kỳ thuần khiết, cho nên nếu Lục Diệp nguyện ý, hắn hẳn là có thể ngự khí ba thậm chí là bốn đạo!
Nhưng ngự khí cực kỳ hao tổn tâm thần, tại sao hầu hết tu sĩ Linh Khê đều chỉ có thể ngự khí một đạo? Chính vì không có cách nào phân tâm, khống chế đạo thứ hai. Nếu cưỡng ép làm thì chỉ làm giảm đi rất nhiều uy lực của ngự khí, tốt hơn là nên chuyên tâm một đạo.
Ở giai đoạn này, Lục Diệp cảm thấy mình ngự sử hai linh khí là đủ rồi, nếu có nhiều hơn nữa, có thể sẽ gây ra một số gánh nặng cho bản thân.
Hai linh khí bay lượn qua lại khiến trùng tộc thất trọng không thể đến gần, dù có đột phá được phong tỏa của ngự khí và lao tới trước mặt Lục Diệp thì cũng chỉ có chết mà thôi.
Một lúc sau, lưu quang của ngự khí quay trở lại, chín xác trùng tộc nằm ngay ngắn xung quanh ...
Giết chết cửa ải thứ chín rồi!
Thi thể đột nhiên biến mất, phía trước nồng đậm cuồn cuộn, như có thứ gì đó sắp xung phong liều chết.
Đến rồi đến rồi.
Lục Diệp giương mắt nhìn lên đầy mong đợi.
Khi lục trọng ở Linh Khê, hắn đã từng giết chết cửa ải thứ chín của trùng tộc, sau đó một tu sĩ lao ra từ trong sương mù dày đặc, nhưng sau đó hắn đã thăng cấp lên thất trọng rồi, kết quả sau khi tiến vào ảo ảnh lần nữa, hắn lại bắt đầu giết trùng tộc
Tuy rằng giết trùng tộc cũng có thể luyện tập kỹ năng chiến đấu của bản thân, nhưng nào có hiệu quả lớn bằng việc chiến đấu với tu sĩ.
Cho nên Lục Diệp vẫn luôn muốn giết hết chín cửa ải của trùng tộc, muốn xem có thêm tu sĩ nào xuất thủ hay không, lúc trước thực lực cũng không có cải thiện bao nhiêu, cho nên hắn cũng không có đến lãng phí công huân.
Bây giờ hắn có thể điều khiển hai linh khí, sức mạnh của hắn đã tăng lên, quả nhiên giết trùng tộc đã suôn sẻ hơn rất nhiều.
Trong màn sương mù dày đặc cuộn trào, một bóng người lao ra từ trong sương mù, tay người đó cầm trường thương, linh quang quanh quẩn trên thương, trực tiếp đâm thẳng về phía Lục Diệp.
Lục Diệp rất vui mừng, bộ dáng đó giống với suy đoán của mình, chỉ cần hắn có thể giết tất cả trùng tộc cùng một lúc, vậy thì tu sĩ sẽ nghênh đón hắn.
Đây đương nhiên không phải là người sống, mà là huyền diệu Thần cảnh mang theo, hắn thậm chí không thể nhìn ra tu sĩ trông như thế nào, cũng không thể nói giới tính của người đó. Toàn thân bị sương mù dày đặc bao phủ. .
Sau một nén nhang, trong phòng luyện công, Lục Diệp đột nhiên mở mắt ra, sắc mặt hơi tái nhợt.
Giơ tay xoa đầu, Thần cảnh là chỗ tốt, chỗ duy nhất không được hoàn mỹ chính là, mỗi lần chết thoát ra ngoài, đầu của hắn giống như bị kim đâm, vô cùng đau đớn.
Hắn vừa mới giết vài tu sĩ trong ảo ảnh, cách các tu sĩ xuất hiện không giống với trùng tộc lắm. Số lượng trùng tộc tăng dần, từ một đến chín, tu vi không thay đổi.
Tu sĩ thì tu vi tăng dần, số lượng cũng chỉ có một.
Nhưng những tu sĩ bị bao phủ trong sương mù dày đặc, không thể nhìn thấy khuôn mặt, thậm chí cả giới tính của họ, họ chiến đấu như một người sống, sẽ huy động uy năng của ngự khí và có một số kỹ năng cực kỳ tinh vi.
Tu vi tăng dần từ thất trọng lên bát trọng, rồi đến cửu trọng…
Bởi vì Lục Diệp đang đánh xa luân chiến, không có cơ hội để thở dốc, sau khi mỗi kẻ địch chết, kẻ địch mạnh hơn sẽ lao ra khỏi lớp sương mù dày đặc, nên dù cố gắng hết sức cũng không thể cầm cự quá lâu. Lúc đối diện với tu sĩ cửu trọng, hắn bị một thanh phi kiếm chém thất linh bát lạc.
Lục Diệp không hề uể oải chút nào, ngược lại cảm thấy rất đáng giá!
Cảm giác chết chóc trong Thần cảnh rất chân thực, loại phương pháp rèn luyện này có thể khiến hắn thường xuyên quen thuộc với phong cách chiến đấu của tu sĩ các loại trường phái, như vậy, trong tương lai hắn cũng có thể chạm trán với kẻ địch trên chiến trường.
Điều tra ấn kí chiến trường của bản thân.
Tên: Lục Diệp.
Thân phận: đệ tử Bích Huyết Tông.
Tu luyện: Một trăm ba mươi lăm khiếu.
Địa điểm: Chiến trường Linh Khê.
Công huân: Hai nghìn chín trăm năm mươi.
Tu sĩ mở một trăm lẻ tám khiếu là thất trọng, một trăm bốn mươi bốn khiếu là bát trọng.
Đã gần một tháng trùng triều trôi qua rồi, cho dù Lục Diệp ban ngày phải học đạo linh văn với Vân phu nhân, chỉ có ban đêm tu hành, nhưng cũng không ngăn nổi linh lực mạnh mẽ ở trụ sở, hơn nữa hắn cũng không thiếu linh thạch và linh đan. Số lượng lớn linh thạch và linh đan bên Hoa Từ đều được tìm thấy từ những túi trữ vật đó, đồ vật của những tu sĩ chết trong Kỳ Hải không nhiều, mang theo rất nhiều linh thạch và linh đan, bây giờ Hoa Từ được hời, nếu chỗ Lục Diệp không còn nữa thì lấy chỗ nàng là được.
Với môi trường tu hành được đãi ngộ như vậy, cộng thêm vật tư đầy đủ, còn có các linh văn và con ác thú, cho nên cho dù Lục Diệp có cố ý kéo dài tốc độ tu hành, linh khiếu cũng mở đến một trăm ba mươi lăm. Khoảng cách đến bát trọng càng ngày càng gần, cũng có nghĩa là thời gian hắn rời khỏi trụ sở không còn bao lâu nữa.
Chiến trường Linh Khê không có nhiều quy tắc rõ ràng, nhưng có quy tắc ngầm, mặc dù chúng tu sĩ của hai phe cánh lớn đều hận không thể đuổi tận giết tuyệt đối phương, nhưng tất cả đều sẽ hành động theo quy tắc.
Ví dụ bắt y tu của phe cánh đối phương làm tù binh, thường sẽ không bị giết, mà sẽ đợi đối phương trả một khoản tiền chuộc nhất định để chuộc người.
Ví dụ, ngoại quyển của chiến trường thường chỉ có tu sĩ thất trọng trở xuống hoạt động, trừ khi có một số trường hợp cần thiết.
Đây cũng là lý do vì sao Trấn Thủ Sứ của trụ sở ở ngoại quyển chiến trường căn bản chỉ có thất trọng. Những tông môn đó không có tu sĩ trên thất trọng sao? Có! Nhưng đều không ở trụ sở bản tông.