Với những thành tựu hiện tại của Lục Diệp về linh văn, thì đó là quá đủ để trở thành một thợ mở khóa. Theo những lời Vân phu nhân nói, những người có thiên phú thực sự trên đường linh văn, đều sẽ không đi làm thợ mở khoá.
Những người được gọi là thợ mở khóa chỉ là những Linh Văn Sư gà mờ, bước lên không nỗi nơi thanh nhã.
Tuy nhiên, trước mắt Lục Diệp cần loại kinh nghiệm này để rèn luyện bản thân, học tập với Vân phu nhân tất nhiên là tiến bộ thần tốc, có thể thấy được nhận thức một chút thủ đoạn của Linh Văn Sư khác không hề xấu.
Đây cũng là đề nghị của Vân phu nhân, theo nàng, đạo linh văn, một là thiên phú, hai là kỹ xảo, ba là luyện tập và tích luỹ, thiếu một thứ cũng không được.
Ngay khi Hoa Từ đang điều tra những chiếc túi trữ vật đó, Lục Diệp đột nhiên ném chiếc túi trữ vật ra khỏi tay, trước khi nó tiếp đất, chiếc túi trữ vật đã bốc cháy, nhanh chóng biến thành tro.
Hoa Từ ngẩng đầu nhìn hắn:
- Ta làm phiền ngươi sao?
- Không phải.
Lục Diệp vô cảm nhặt một túi trữ vật khác lên, tiếp tục phá giải cấm chế trong đó. Tuy nói trước mắt hắn có tỷ lệ thành công rất cao, nhưng luôn có lúc thất thủ.
Đây là điều khó tránh khỏi trong thời gian đầu.
Một lúc sau, túi trữ vật trong tay được mở ra, sau một hồi dò xét, liền ném nó sang một bên.
Nói chung, các Trấn Thủ Sứ và Phó Sứ tham gia Linh Khê Trấn Thủ Chiến không tính là quá nghèo, và luôn có một số linh thạch, linh đan và linh phù.
Nhưng mà vật tốt khiến mắt người ta tỏa sáng thì không thấy đâu.
Ai cũng biết tham gia Linh Khê Trấn Thủ Sứ là một việc vô cùng nguy hiểm, nếu thật sự mang theo thứ tốt bên mình, vạn nhất bị giết, chẳng phải là hời cho kẻ địch sao?
Vì vậy, những thứ bên trong chiếc túi trữ vật này nhìn chung rất thiết thực, giá trị không quá cao.
Và những thứ này chính là thứ Hoa Từ đang cần lúc này, nhiều thứ trong túi trữ vật như vậy tích góp từng tí một thì cũng là của cải xa xỉ rồi.
Trong đêm khuya thanh vắng, Lục Diệp mở khóa túi trữ vật ở bên cạnh, Hoa Từ ngồi xếp bằng ở giữa Tụ Linh Trận tu hành.
Mãi đến rạng sáng Lục Diệp mới xử lý xong toàn bộ túi trữ vật, trong đó có khoảng chục túi trữ vật đã bị phá hủy, số lượng không lớn.
Dù sao thì hiệu quả cũng đã rất tốt rồi, Lục Diệp chưa từng làm việc này bao giờ.
Vẫn phải không ngừng cố gắng.
Lục Diệp đứng dậy, vươn eo mệt mỏi.
- Ta đi Minh Tâm Phong, có chuyện gì thì truyền tin cho ta!
Khi đi ngang qua Hoa Từ, hắn xoa đầu nàng, để lạ một câu rồi đẩy cửa bước ra.
- Lục sư tỷ!
Có một giọng nói trong trẻo vang lên ngoài cửa, như thể vẫn luôn chờ đợi.
Bốn mắt nhìn nhau, Hà Tịch Âm sửng sốt:
- Ngũ…..ngũ sư huynh!
Đôi mắt nàng đảo qua, lướt qua Lục Diệp, nhìn thấy Hoa Từ ở trong phòng luyện công đang sửa sang lại tóc mình, nụ cười trên mặt từ từ cứng lại.
- Đừng chắn đường!
Lục Diệp đưa tay ấn đầu nàng, kéo Hà Tịch Âm sang một bên, trực tiếp đi thẳng về hướng của Thiên Cơ Điện.
Một ngày này, nhiều người nhìn thấy Hà Tịch Âm lang thang trong trụ sở như một cái xác không hồn, hết lần này đến lần khác lẩm bẩm "không còn cơ hội nữa rồi", "bị nhanh chân đến trước rồi", vân vân ...
Ban ngày, vẫn học tập đạo linh văn ở chỗ Vân phu nhân.
Trở lại trụ sở vào buổi tối, Lục Diệp không có đi tới phòng luyện công, mà là đi thẳng đến chợ.
Chợ này ban đầu do những tán tu tập hợp lại mà thành, Trần Dục phụ trách quản lý, sau đó, những tán tu hoặc trở thành đệ tử ký dhắn của Bích Huyết Tông, hoặc họ nương tựa vào môn hạ Bích Huyết Tông, chợ vẫn thuận theo tình thế được giữ lại.
So với trước đây, độ phổ biến không hề giảm mà còn tăng lên, bởi vì có nhiều tán tu đến đây, thậm chí còn có những tán tu vùng lân cận nương tựa vào thế lực Hạo Thiên Minh cũng hâm mộ tiếng tăm mà tới.
Điều này đã khiến cho nhân khí của chợ luôn ở mức cao không hạ. Môn hạ đệ tử và tán tu chạy tới đây làm chút buôn bán nhỏ, trợ giúp cho việc tu hành, Lục Diệp đương nhiên sẽ không ngăn cản.
Bích Huyết Tông không có nhiều quy định và luật lệ như các tông môn khác mà chỉ có một, chỉ cần không làm những điều bất lợi cho Bích Huyết Tông là được.
Hơn nữa bởi vì giai đoạn trước hai thế lực Vạn Ma Lĩnh lân cận đã bị đánh cho tàn phế, phạm vi có thể hoạt động của đệ tử Bích Huyết Tông đã trở nên lớn hơn, phạm vi hoạt động lớn, thu hoạch đương nhiên sẽ tăng lên.
Lục Diệp đi hết một quãng đường tới nơi này, tìm một góc yên tĩnh, từ trong túi trữ vật lấy ra một tấm biển đã chuẩn bị sẵn từ lâu, để qua một bên, sau đó lấy ra một cuốn thư điển nghiên cứu, phong thái ung dung.
- Ngũ sư huynh!
Khi có người đi ngang qua nhìn thấy hắn, vội vàng hành lễ, ngay sau đó phát hiện tấm biển đặt bên cạnh Lục Diệp, liền không nhịn được đọc lên:
- Mở khóa miễn phí!