Một lát sau, Lục Diệp cất Thiên Cơ Khế đi, từ nơi u minh có một luồng sức mạnh to lớn vô hình phủ xuống, dung nhập vào cơ thể Phùng Nguyệt.
- Tự xóa dấu ấn chiến trường của ngươi đi.
Lục Diệp dặn dò.
Phùng Nguyệt đang mất mát nghe thấy câu này, hớn hở đáp:
- Vâng!
Sau một lúc, trên mu bàn tay Phùng Nguyệt có một chùm sáng đỏ tan vỡ, hóa thành những đốm sáng tiêu tán, đây chính là dấu hiệu cho thấy dấu ấn chiến trường đã bị xóa bỏ.
Lục Diệp đã lấy đại ấn sứ giả trấn thủ của mình ra, hà hơi lên ấn, vẫy tay gọi Phùng Nguyệt, miệng nói:
- Hôm nay thu tán tu Phùng Nguyệt là đệ tử ký danh của Bích Huyết Tông, kính xin Thiên Cơ chứng giám!
Đại ấn đóng dấu lên mu bàn tay nàng.
Ánh sáng xanh nhộn nhạo, ánh mắt Phùng Nguyệt nhìn Lục Diệp tràn đầy sự biết ơn, mặc dù nàng đã mất thân phận sứ giả trấn thủ, nhưng bảo vệ được tính mạng đã là may mắn rồi.
- Đi hiến bốn ngàn công huân đi.
- Hả? Ồ.
Phùng Nguyệt vội vàng chạy tới trước Thiên Cơ Trụ, thi triển hiến công huân, đau lòng sắp chết. Tu sĩ thất trọng như nàng, bình thường không thể tích lũy được nhiều công huân như thế, nhưng đừng quên nàng là sứ giả trấn thủ của Phùng thị, tất nhiên đôi lúc có thể kiếm lời bỏ túi riêng, giống như Lục Diệp trước kia có thể tự phát lương tháng cho mình, có điều lương tháng Lục Diệp phát đều là do hắn và Hoa Từ kiếm được lúc ở Kỳ Hải, vậy nên có thể yên tâm thoải mái phát lương, còn Phùng thị thì không giống vậy.
Lục Diệp nghe nói nàng có hơn bốn ngàn công huân nên mới quyết định nhận nàng làm đệ tử ký danh của Bích Huyết Tông, nói thẳng ra, đây là tiền mua mạng của Phùng Nguyệt.
Nếu đã không có cách moi được số tiền chuộc vừa ý từ Phùng thị, vậy lấy chút công huân của Phùng thị cũng không tồi, nếu không hắn bắt cóc người về làm gì? Nuôi bình hoa à?
Nếu muốn dưỡng mắt, nhìn Hoa Từ nhiều thêm một chút là được.
- Ngũ sư huynh, ta hiến xong rồi.
Phùng Nguyệt quay lại, gọi Lục Diệp là ngũ sư huynh theo những người khác, nghe nũng nịu lắm.
Lục Diệp liếc nàng một cái, cao giọng nói:
- Đệ tử ký danh Bích Huyết Tông Phùng Nguyệt, không tôn trọng tông môn, Lục Diệp ta thực hiện trách nhiệm của sứ giả trấn thủ, tước thân phận đệ tử ký danh của Phùng Nguyệt, kính xin Thiên Cơ chứng giám!
- ?
Mặt Phùng Nguyệt dại ra nhìn Lục Diệp, cảm thấy dấu ấn chưa xuất hiện được bao lâu trên mu bàn tay mình lại một lần nữa tan vỡ, hóa thành đốm sáng tiêu tan.
Nàng thật sự không nghĩ tới Lục Diệp lại qua cầu rút ván ngay trước mặt nàng như vậy, hơn nữa... nàng chỉ gọi một tiếng ngũ sư huynh, sao lại thành không tôn trọng tông môn rồi?
Lẽ nào nàng gọi chưa thân thiết ư?
Mãi đến giờ phút này, nàng mới phản ứng lại, với Lục Diệp, giá trị của nàng chỉ có bốn ngàn công huân đó thôi, vừa nãy thu nhận nàng làm đệ tử ký danh cũng chỉ để tiện bắt nàng hiến công huân.
Còn nàng bây giờ đã bị vắt kiệt, không còn bất kỳ giá trị lợi dụng nào nữa...
Nàng mềm cả người, loạng choạng lùi về sau, giọng nói nghẹn ngào nức nở:
- Ngươi vẫn muốn giết ta sao?
- Ai lại làm thế được? Bất kể thế nào ngươi cũng đã cống hiến cho bổn tông bốn ngàn công huân, hơn nữa bình thường ta không giết phụ nữ, ban nãy chỉ để dọa ngươi thôi. Ngươi muốn ở lại thì tùy ngươi, muốn đi cũng tùy ngươi, cứ thế đi!
Lục Diệp nói rồi đi tới trước Thiên Cơ Trụ, quay về bổn tông, để lại Phùng Nguyệt sững sờ đứng đó, một lúc sau nức nở bật khóc.
Nàng không còn gì nữa rồi...
Lục Diệp thật sự không thể thu nhận Phùng Nguyệt vào tông môn, dù là làm tán tu phụ thuộc cũng không được. Bất kể nói thế nào, Phùng Nguyệt cũng là sứ giả trấn thủ ban đầu của Phùng gia, có thể bắt cóc nàng, có thể giết nàng, duy nhất không thể thu nhận nàng. Điều này liên quan đến ước hẹn ngầm hai đại trận doanh vẫn luôn duy trì đến giờ.
Nếu không sau này mọi người đều làm như vậy, vậy thì y tu bị bắt làm tù binh tất nhiên sẽ không chết, mà chỉ có một con đường góp sức cho kẻ địch để đi.
Có Thiên Cơ Khế, Lục Diệp không lo Phùng Nguyệt sẽ không ôm bất kỳ suy nghĩ bất lợi nào với Bích Huyết Tông, vậy nên nàng muốn đi thì đi.
Nếu nàng không muốn đi, lựa chọn ở lại, kể cả bên phía Vạn Ma Lĩnh phát hiện ra tung tích của nàng, cũng có thể giải thích là Bích Huyết Tông và Phùng thị còn chưa bàn xong tiền chuộc, không phải Bích Huyết Tông không thả người, mà là giá tiền Phùng thị đưa ra không đủ, chưa có thành ý.
Lục Diệp đoán đại khái người phụ nữ này sẽ không đi, hiện tại Phùng thị đang đau đầu không bắt được nàng, nàng dám rời khỏi trụ sở của Bích Huyết Tông, vậy không khác nào tự chui đầu vào lưới.
Vậy nên chắc nàng sẽ ở lại.
Đồng nghĩa với Bích Huyết Tông nhặt không được một y tu không có danh phận... Thế cũng rất tuyệt.
Hiện giờ trùng triều vừa trôi qua, chắc chiến trường Linh Khê sẽ yên lặng một khoảng thời gian. Hai hàng xóm bên cạnh Bích Huyết Tông đều đã bị đánh tàn phế, bất luận là Thiên Sát Điện hay Phùng thị đều đã không còn khả năng đối kháng với Bích Huyết Tông. Đây chính là thời cơ tốt để Bích Huyết Tông tiếp nhận mỏ quặng gần đây.
Chuyện này có Hoa Từ sắp xếp, dù sao cũng không cần Lục Diệp nhọc lòng chuyện gì.
Hắn quyết định nhân cơ hội này đến Minh Tâm Phong học tập đạo linh văn với Vân phu tử cho tử tế, nếu có thể học được cách phá trận, vậy không còn gì tốt hơn.
Nếm được quả ngọt công chiếm trụ sở của nhà người khác, bây giờ Lục Diệp đã thực tủy biết vị, tất nhiên tu sĩ Vạn Ma Lĩnh có thể kiếm công huân, nhưng làm sao nhanh bằng công chiếm trụ sở.
Vậy nên phá trận rất quan trọng, chỉ cần có thể phá được đại trận bảo vệ của nhà người ta, vậy hắn có thể muốn làm gì thì làm rồi!
Lục Diệp quay về bổn tông, gọi Hổ Phách đến, đi thẳng tới Minh Tâm Phong.
Thời gian gần đây, hắn đã xây dựng xong hai linh văn mà Vân phu tử giao cho lần trước, hai linh văn đó đều là linh văn số không có tác dụng, sau khi quen, mặc dù trong quá trình xây dựng cũng có khi thất bại, nhưng miễn cưỡng có thể tính là thành thạo, phần còn lại còn cần thời gian lắng đọng và tích lũy kinh nghiệm.
Hắn nói rõ mục đích đến đây, Vân phu tử bật cười:
- Ngươi muốn phá giải đại trận hộ tông của người ta?