Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 346: Vì sao không có ai đến chuộc ngươi (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Ba ngàn?

- Ừm.

- Vậy ngươi vô dụng rồi.

Không phải Lục Diệp không có giác ngộ phải mặc cả với đối phương, nhưng hắn ra giá mười vạn, đối phương trả giá ba ngàn, không có một chút thành ý nào, tiếp tục mặc cả cũng chỉ lãng phí nước bọt.

- Khổng Ngưu!

Khổng Ngưu đang đứng trước Thiên Cơ Trụ, không biết đang bận rộn chuyện gì, Lý Ngư gọi hắn một tiếng.

- Dạ.

Khổng Ngưu với vóc người cường tráng quay đầu lại, rầu rĩ đáp một tiếng.

- Kéo người phụ nữ này xuống chém đi!

- Ừ.

Khổng Ngưu sải bước đi tới, trong ánh mắt sợ hãi của Phùng Nguyệt, bàn tay to như cái quạt hương bồ chộp tới, kéo tóc nàng, quay người lại, kéo nàng đi ra ngoài.

Khổng Ngưu là người tính tình chất phác, trước kia chỉ nghe theo mệnh lệnh của Hoa Từ, bây giờ có thêm Lục Diệp nữa.

Phùng Nguyệt đờ người, mãi đến khi bị kéo trên đất một đoạn, nàng mới kêu lên:

- Phùng thị chuộc ta về chỉ để bắt ta chịu trách nhiệm vì đánh mất đất trụ sở, vậy nên bọn họ không thể trả quá nhiều linh thạch.

Nàng hoảng loạn giãy giụa, vậy mà lại giãy được ra khỏi sự trói buộc của Khổng Ngưu, vừa lăn vừa bò đi tới trước mặt Lục Diệp, quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nước mắt lưng tròng nói:

- Trong Phùng thị đang nội đấu, phe ta ở vốn đang nắm phần lớn quyền quản lý, hiện giờ dưới sự quản lý của ta để thua mất trụ sở, dù ta là một y tu, sau khi bị chuộc về Phùng thị cũng chỉ có một con đường chết, làm sao bọn họ có thể tiêu quá nhiều linh thạch để chuộc một kẻ chắc chắn phải chết được, bọn họ chỉ cần một người gánh trách nhiệm cho vụ việc lần này thôi.

Khổng Ngưu đứng cách đó không xa, cúi đầu nhìn nắm tóc đứt trên tay mình, sau đó quay người lại, đi về phía Phùng Nguyệt.

Lục Diệp giơ tay, thân hình cao lớn của Khổng Ngưu đứng đằng sau Phùng Nguyệt, bóng râm bao trùm lên người nàng.

Lục Diệp cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ với dáng vẻ chật vật trước mặt.

- Cũng có nghĩa là, ta không thể đòi quá nhiều linh thạch từ chỗ Phùng thị?

- Tuyệt đối không có khả năng!

Lục Diệp nhớ tới Đổng Thúc Dạ, tên này phản bội tông môn cũng chính vì làm mất trụ sở, quả thực trách nhiệm của chuyện này quá lớn, tu sĩ thất trọng hoàn toàn không gánh vác nổi. Giống như Phùng Nguyệt nói, kể cả nàng có là y tu, kể cả sau lưng nàng vốn có người cầm quyền ủng hộ, lần này được chuộc về Phùng thị, chắc chắn vẫn phải đối mặt với cái chết không nghi ngờ.

Đánh mất trụ sở, vô số đệ tử thương vong, nếu không trừng phạt xử lý việc này, làm sao ăn nói với các tu sĩ đã chết, sau này khiến mọi người tin phục làm sao được?

- Vậy ngươi có thể mang lại ích lợi gì?

Lục Diệp hơi phiền lòng, ban đầu hắn còn cảm thấy Phùng Nguyệt có thân phận sứ giả trấn thủ, giá trị bản thân nhất định không thấp, nhưng bây giờ xem ra, hắn đã nghĩ sự tình quá đơn giản, chính vì thân phận sứ giả trấn thủ này mới dẫn đến Phùng thị không thể trả giá quá cao, bỏ ra một số tiền lớn chuộc người về xử chết, linh thạch của Phùng thị cũng không phải từ trên trời rơi xuống.

- Ta là y tu, ta có thể chuyển sang đầu quân cho Bích Huyết Tông!

Phùng Nguyệt cuống lên nói, nhìn dáng vẻ của nàng, hiển nhiên đã có dự định như vậy rồi.

- Không phải ngươi đang nằm mơ đấy chứ?

Phùng Nguyệt dám chuyển sang đầu quân cho Bích Huyết Tông, để cầu xin một cơ hội sống sót, nhưng Lục Diệp không dám nhận nàng.

Chân trước mới công chiếm trụ sở của người ta, giết mấy trăm tu sĩ của người ta, chân sau đã thu nhận sứ giả trấn thủ của người ta vào dưới trướng, lỡ như Phùng Nguyệt đang giấu diếm âm mưu gì, về sau chẳng lẽ Lục Diệp có thể luôn luôn phòng bị nàng?

Hơn nữa, chuyển sang gia nhập tông môn phải tốn rất nhiều công huân, bởi vì mạnh mẽ xóa bỏ dấu ấn thế lực mình đang ở cần phải tốn một lượng lớn công huân... Không đúng, Phùng Nguyệt là sứ giả trấn thủ của Phùng thị, nàng có quyền xóa bỏ dấu ấn của tu sĩ dưới trướng, bao gồm chính bản thân mình.

Còn về vấn đề lòng trung thành với Bích Huyết Tông, thực ra cũng không khó giải quyết, bắt Phùng Nguyệt ký Thiên Cơ Khế là được.

Sau vài lần tiếp xúc, cũng coi như Lục Diệp đã thăm dò được tính cách của người phụ nữ này. Vào thời điểm chuyện liên quan đến sự sống chết của mình, nàng rất dễ nói chuyện, từ cái quỳ quyết đoán ngay từ đầu đã nhận ra được.

Nàng là phụ nữ, không sai, nhưng nàng cũng là tu sĩ thất trọng, trước nguy cơ sinh tử, nói quỳ là quỳ luôn, không có quyết đoán thì không làm được chuyện này đâu.

Nhưng có lúc, nàng cũng rất cứng rắn, trước kia Lục Diệp bắt nàng truyền tin tình báo giả cho tu sĩ của Phùng gia, lừa gạt bọn họ ra khỏi trùng động, Phùng Nguyệt thể hiện thà chết chứ không khuất phục.

Nói tóm lại, con người nàng rất ích kỷ, nhưng cũng không thiếu lòng trung thành với thế lực mình trực thuộc.

Từ từ cúi người xuống, Lục Diệp giơ tay bóp cằm Phùng Nguyệt.

- Ngươi có bao nhiêu công huân?

- Có hơn bốn ngàn...

Trong lòng Phùng Nguyệt biết đây là giờ phút quyết định sinh tử tồn vong của bản thân, nào dám lừa dối điều gì.

Lục Diệp buông nàng ra, đứng thẳng người dậy đi tới trước Thiên Cơ Trụ, chỉ một lát sau, hắn mang Thiên Cơ Khế về, ném cho Phùng Nguyệt.

- Ký đi!

Phùng Nguyệt ngồi quỳ trên đất, nhận lấy đọc qua, phát hiện trên Thiên Cơ Khế viết chi chít rất nhiều điều khoản, bao gồm từ nay về sau không được làm bất cứ chuyện gì làm tổn thương đến tu sĩ Bích Huyết Tông, không được nói cho bất kỳ người nào thông tin có liên quan đến Bích Huyết Tông, không được âm thầm oán hận Lục Diệp và những người bên cạnh hắn...

Chi tiết tỉ mỉ như vậy, e là có không dưới hơn hai mươi điều.

Phùng Nguyệt đọc mà da đầu tê dại, thực sự không hiểu, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi như thế, làm sao Lục Diệp nghĩ ra được nhiều điều khoản đến vậy.

Nếu ký vào Thiên Cơ Khế thế này, về sau nàng hoàn toàn không có một chút uy hiếp nào với Bích Huyết Tông.

- Đây là khế ước bán thân sao?

Phùng Nguyệt ngẩng đầu, uất ức tủi thân nhìn Lục Diệp, chuyện này không giống với nàng nghĩ.

- Ngươi chỉ cần nói có ký không thôi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 27%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (5)