Sau khi bắt cóc Phùng Nguyệt đến trụ sở, Lục Diệp không để ý đến nàng nữa, thậm chí cũng không sai người trông nàng. Ban đầu hắn còn nghĩ, nếu người phụ nữ này dám lén lút chạy trốn sẽ đánh gãy chân nàng, kết quả nàng căn bản không có ý định chạy trốn, ngày ngày nếu không ngồi đây ngẩn người thì là ngồi kia ngẩn người, vẻ mặt rầu rĩ.
Trong Thiên Cơ Điện, Lục Diệp ngồi ngay ngắn trên một chiếc ghế rộng rãi, không biết chiếc ghế này vốn thuộc về nhà nào, tóm lại hiện giờ nó là của Bích Huyết Tông.
Phùng Nguyệt ngoan ngoãn đứng trước mặt hắn, hai tay xếp trước bụng.
Không hổ là y tu, chỉ mới thời gian ngắn ngủi mấy ngày, vết thương bị đâm trên lòng bàn tay nàng căn bản đã gần khỏi, đến cả sẹo cũng không còn.
- Vì sao không có ai đến chuộc ngươi?
Mấy hôm nay, Lục Diệp vẫn luôn đợi bên phía Phùng thị đến chuộc người.
Trên chiến trường Linh Khê, y tu bị phe đối địch bắt làm tù binh có thể trả một khoản tiền nhất định để chuộc về. Mà Phùng Nguyệt không chỉ là y tu, còn là sứ giả trấn thủ của Phùng thị ở trụ sở, có thân phận như vậy, giá trị con người chắc hẳn không thấp.
Theo Lục Diệp thấy, Phùng Nguyệt bằng với một đống linh thạch và linh đan.
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cò kè mặc cả trả giá với bên Phùng gia, ai ngờ tới bên phía Phùng gia mãi vẫn không có hành động, điều này khiến hắn đợi hơi mất kiên nhẫn.
Phùng Nguyệt cúi đầu, giọng nói nhỏ như muỗi kêu:
- Chắc người Phùng gia cho rằng tôi chết rồi.
- Nói dóc!
Người phụ nữ này không thành thật, đệ tử dưới tay sống hay chết, các nhân vật như sứ giá nắm quyền hoặc tông chủ trong tông môn có thể điều tra được.
Giống như năm đó Lục Diệp bị lạc trên chiến trường Linh Khê, mặc dù chưởng giáo và nhị sư tỷ không biết hắn ở nơi nào, nhưng biết hắn vẫn còn sống.
Bởi vì trên người hắn có dấu ấn của Bích Huyết Giáo, dấu ấn chưa phai, người sẽ chưa chết.
Ngoài ra, chắc chắn Phùng Nguyệt và các tu sĩ Phùng gia khác đã thêm dấu ấn của nhau, những tu sĩ Phùng gia quen biết với nàng hoàn toàn có thể thông qua việc dấu ấn có tồn tại không để xác nhận sự sống chết của nàng.
Nếu Phùng Nguyệt thực sự đã chết, vậy dấu ấn thuộc về nàng sẽ tan thành mây khói.
Hiện giờ không phải Lục Diệp không biết gì cả, sao có thể bị một câu nói của Phùng Nguyệt lừa gạt.
- Bây giờ trụ sở của Phùng gia các ngươi do ai quản lý?
Mặc dù Linh Khê Cảnh ban đầu của Phùng gia đã chết gần hết, nhưng chắc chắn có cường giả từ vòng trong hoặc vòng trung tâm gấp rút trở về. Muốn có tiền chuộc, phải liên lạc với người có tiếng nói mới được.
Phùng Nguyệt ngậm miệng.
Không đáp.
Lục Diệp giơ tay ấn chuôi Bàn Sơn Đao, cùng với tiếng ma sát chói tai, trường đao chậm rãi ra khỏi vỏ.
- Là tam ca của ta, Phùng Hướng Dương!
Phùng Nguyệt vội vàng trả lời, thiếu niên trước mặt là kiểu người một lời không hợp sẽ mang đao ra đâm thật, mặc dù vết thương trên tay nàng đã khỏi, nhưng mỗi khi nàng nhớ lại đao đó, bàn tay vẫn đau đớn như kim châm.
- Liên lạc với hắn, nói cho hắn, muốn chuộc người, lấy mười vạn kim thạch ra!
Hiện tại quy mô Linh Khê Cảnh của Bích Huyết Tông đã không còn nhỏ, lương bổng hàng tháng cũng phải tiêu tốn mấy ngàn linh thạch, cũng không thể cứ xin nhị sư tỷ cho tiền mãi được, Bích Huyết Tông sa sút bao nhiêu năm nay, nhị sư tỷ cũng không giàu có gì.
Trước kia, Bích Huyết Tông không tạo ra giá trị gì, nhưng hiện tại tình cảnh đã tốt hơn rất nhiều, bởi vì hai nhà hàng xóm bị đánh cho tàn phế hoàn toàn, phạm vi trăm dặm xung quanh do Bích Huyết Tông quản lý làm chủ. Quặng mỏ ở đây vẫn có sản lượng, sau này đều là tài sản của Bích Huyết Tông, không còn phần của Thiên Sát Điện và Phùng thị nữa.
Các đệ tử cũng đã khai khẩn không ít linh điền ở trụ sở, Hoa Từ dẫn người trồng dược liệu và linh thực ở đó, trợ cấp chi phí trong nhà.
Nhưng chuyện này cần có thời gian tích lũy, nếu có thể lấy được tiền chuộc từ chỗ Phùng thị về, cũng có thể giảm bớt áp lực tài chính của Bích Huyết Tông.
- Phùng thị không thể nào trả nhiều đến thế.
Phùng Nguyệt khiếp sợ nhìn Lục Diệp, mười vạn linh thạch, hắn dám mở miệng thật, thiếu niên trước mặt mày rậm mắt to, không ngờ lại là kẻ lòng dạ đen tối.
Nghĩ lại cũng đúng, nếu lòng dạ tên này không đen tối, làm sao có thể lợi dụng trùng triều liên tiếp công chiếm trụ sở của hai thế lực.
- Bớt nói nhảm, mau liên lạc đi.
Trước sự “khuyên bảo ngọt nhạt của Lục Diệp, Phùng Nguyệt bất đắc dĩ phải liên lạc với Phùng Hướng Dương.
Thực ra trước đó, Phùng Hướng Dương đã liên lạc với Phùng Nguyệt, biết được tình hình hiện tại của nàng, còn bảo nàng chuyển lời cho Lục Diệp, bày tỏ muốn trả linh thạch để chuộc Phùng Nguyệt về.
Có điều Phùng Nguyệt không nhắc đến chuyện này với Lục Diệp.
Còn về vì sao hắn không tự đến đây... vì không có lá gan đó. Tu sĩ Vạn Ma Lĩnh ngàn dặm quanh đây đều biết, trăm ngàn lần không được lại gần bán kính mười dặm tính từ trụ sở của Bích Huyết Tông, từng có một tu sĩ Vạn Ma Lĩnh bát trọng Thiên cấp ngự khí đi qua gần trụ sở của Bích Huyết Tông, sau đó một vùng bóng tối bao trùm... Không thấy người đâu nữa!
Vậy nên không phải Phùng thị không muốn chuộc người mà là hai bên không có đường dây liên lạc phù hợp, tin tức đến chỗ Phùng Nguyệt đã bị đứt đoạn.
- Nếu không liên lạc được thì sao?
Phùng Nguyệt ngước mắt, lặng lẽ quan sát Lục Diệp.
Lục Diệp rút Bàn Sơn Đao ra, đặt dưới chân mình, ý tứ rất rõ ràng.
Phùng Nguyệt vội vã truyền tin.
Một lúc sau, nàng nhẹ nhàng nói:
- Liên lạc được rồi.
- Kết quả thế nào?
Lục Diệp tùy tiện hỏi, thúc giục từng tia linh lực trong lòng bàn tay, từng dòng âm nguyên và dương nguyên khảm hợp, dần dần hình thành đường nét của một linh văn.
- Bên đó có thể trả ba ngàn linh thạch...
Phùng Nguyệt yếu ớt đáp.
Linh văn sắp hình thành đột ngột sụp đổ vì linh lực hỗn loạn.