Chuyện này đúng là kinh khủng, không ai biết Lục Diệp làm được bằng cách nào, thậm chí có người hoài nghi đây là có người đang vu oan nói xấu, nhưng Vạn Ma Lĩnh bên kia truyền đến nói là có người chứng kiến tận mắt, khiến mọi người không thể không tin.
Hơn nữa, Hạo Thiên Minh mới mặc kệ quá trình Bích Huyết Tông công chiếm hai nhà thế lực Vạn Ma Lĩnh như thế nào, tất cả mọi người chỉ nhìn kết quả, đối với người Hạo Thiên Minh mà nói, chỉ trong hai ba ngày ngắn ngủi mà đã liên tiếp phá trụ sở tông môn của hai nhà, không thể nghi ngờ đây chính là một chuyện khiến cho người ta phấn chấn.
Kết quả là, tu sĩ hai phe bị ngăn cách nhau bắt đầu giao phong, nhao nhao túi bụi, toàn bộ chiến trường Linh Khê ngập tràn mùi thuốc súng nồng nặc.
Nhưng theo thời gian trôi qua, rất nhanh liền có người phát hiện, nguồn cơn của trận trùng triều bộc phát nàycăn bản không phải là từ lỗ sâu của Bích Huyết Tông, mà là từ lỗ sâu của Thiên Sát Điện, tất cả trùng tộc đều dũng mãnh tiến ra từ bên kia.
Phát hiện này không thể nghi ngờ gì là đã đẩy ngã được một chút lý do thoái thác liên quan đến Bích Huyết Tông, kết quả là, hai phe nhao nhao càng hung hăng hơn.
Trước mắt đã có không ít tu sĩ Nội Quyển chạy tới, nhất là tu sĩ xuất thân từ Thiên Sát Điện và Phùng thị, đến sớm nhất, trụ sở nhà mình đều đã bị công chiếm, bọn họ nào có tâm tình nhàn nhã đi du lịch bên ngoài, đương nhiên là vội vàng chạy về, hiệp trợ các sư đệ và các sư muội còn may mắn sống sót của nhà mình, trùng kiến trụ sở.
Ngoại trừ tu sĩ hai nhà này, còn có tu sĩ của thế lực khác cũng chạy đến, không phải muốn xem náo nhiệt, mà là chạy tới để giết trùng tộc, đối với bọn họ mà nói, quy mô trùng triều bên này đã không kém hơn Nội Quyển, tiêu diệt trùng tộc ở chỗ này đương nhiên cũng có công huân càng nhiều.
Tu sĩ hai bên trận doanh chạm mặt, sao có thể có thể thiếu ma sát? Trong lúc nhất thời, chỗ trùng triều ở khu vực dã ngoại, thỉnh thoảng lại có tu sĩ bát, cửu trọng đang đại chiến, thậm chí còn có cường giả tu hành Thiêp Cấp công pháp, dẫn đến một mảnh phạm vi này trở nên náo nhiệt đến cực điểm.
Lục Diệp không biết trận xung đột lần này là bên nào thắng, ba ngày sau khi hắn dẫn đầu tu sĩ môn hạ trở về, trùng triều cuối cùng cũng đã được ngăn chặn, có cường giả giết vào bên trong trùng tổ ở Thiên Sát Điện, phá đi túi thịt ở trung tâm, lấy đi Sinh Cơ Hạch.
Hôm nay là ngày thứ tư đám người trở về trụ sở.
Đại trận Bích Huyết Tông duy trì mức vận chuyển thấp nhất, màn sáng bao phủ trụ sở.
Trước quàng trường Thiên Cơ Điện, Lục Diệp ngồi bên trên bậc thang, đọc qua thư điển mang tới từ chỗ Vân phu nhân, tập trung cao độ nghiên cứu.
Quảng trướng đằng trước hắn, chất đống một lượng lớn chiến lợi phẩm, những chiến lợi phẩm này đều là do tu sĩ môn hạ trước đó đã lục soát được, mấy ngày trước vẫn chưa xử lý xong nên không có kiểm kê, cho tới hôm nay mới bắt đầu kiểm kê.
Thứ như chiến lợi phẩm này, đương nhiên không phải ai cướp được chính là của người đó, tất cả mọi người đều cùng xuất lực, cũng nên thống kê một chút, sau đó phân phát mới được.
- Ngũ sư huynh, đồ vật đều ở nơi này.
Hà Tịch Âm đi lên báo cáo.
Lục Diệp lên tiếng, ngẩng đầu nhìn lại, liếc nhìn một đống lớn đồ vật, nhưng hắn rất nhanh nhíu mày, bởi vì bên trong một đống lớn đồ vật kia có rất nhiều thứ đều là loại hình như kiểu bàn ghế, thậm chí còn có nồi bát...
Chuyện này khiến khóe mắt nhịn không được nhảy lên một cái, những người này toàn đi cướp mấy thứ gì vậy?
Phùng Nguyệt ôm hai chân co quắp ở một góc bên ngoài Thiên Cơ Điện, Phùng Nguyệt thần sắc cô đơn nhịn không được rụt rụt thân thể, bởi vì nàng có thể nhìn thấy từ bên trong đống đồ vật lớn kia mấy thứ đồ dùng quen mắt ở trong nhà mình...
Kia rõ ràng chính là đồ vật trong phòng nàng.
Bích Huyết Tông đám người này...
- Các ngươi là cường đạo sao?
Lục Diệp có chút đau đầu:
- Bàn này, mặt ghế, băng ghế, còn có đệm chăn nồi bồn mang về làm cái gì?
Hắn hoài nghi nghiêm trọng, nếu không phải túi trữ vật chứa không nổi mấy đồ vật lớn như giường chiếu, chỉ sợ giường ở trụ sở tông môn hai nhà đều sẽ bị chuyển vể.
Trần Dục ở một bên cười ha ha nói:
- Hiện tại trụ sở bên này cái gì cũng đều thiếu, hơn nữa chất lượng đồ vật của hai nhà này đều không tệ, những cái ghế này có thể bày ở bên trong Thiên Cơ Điện, về sau thời điểm mọi người nghị sự, cũng không sợ không có chỗ để ngồi.
Kiểu nói này của hắn, ngược lại cũng có chút đạo lý.
- Trước tiên dọn một chút mấy thứ đồ tạp vật này, ai muốn liền lấy đi.
Các tu sĩ vây ở tứ phương đều vội vàng xông đến, tràng diện mặc dù rối bời, nhưng cũng không ai tranh đoạt, theo Trần Dục nói lúc trước chọn ra một số ghế đưa vào bên trong Thiên Cơ Điện, còn lại thì theo nhu cầu, rất nhanh, bàn ghế gì đó liền biến mất không thấy nữa.
Hà Tịch Âm còn ôm một cái gối ngọc rồi đi tới bên người Lục Diệp:
- Ngũ sư huynh, để lại cho ngươi một cái.
- Ừm.
Lục Diệp lên tiếng, bình thường, mỗi khi hắn ở bên trong trụ sở thì đều ở trong phòng luyện công, chẳng qua kỳ thật là hắn cũng có chỗ ở của mình, là một căn phòng trước đó Trần Dục đã dẫn người dựng cho hắn, vị trí rất tốt, bên cạnh phòng của Hoa Từ.
Chẳng qua căn phòng đó Lục Diệp còn chưa đi qua, bên trong cũng không mua thêm thứ đồ dùng gì ở trong nhà.
Cách đó không xa Phùng Nguyệt trông mong nhìn qua cái gối ngọc kia, nội tâm kêu rên, đó là của ta! Là của ta!
Không có mấy cái đồ vật chướng mắt kia, còn lại đều là những vật hữu dụng đối với tu sĩ, bao gồm một chút linh khí, còn có đan dược, linh thạch, linh phù gì đó nữa, số lượng nhiều nhất chính là linh khí.
Vài trăm người của Thiên Sát Điện kia chết ở bên trong lỗ sâu, Bích Huyết Tông không có cách nào thu thập chiến lợi phẩm của bọn họ sau khi chết, cuối cùng cũng không biết người nào sẽ chiếm được tiện nghi.
Đại đa số chiến lợi phẩm phát ra ở nơi này đều là của vài trăm người Phùng thị kia.
Sau khi mỗi người chết đều còn sót lại linh khí, chỉ độc linh khí đã có mấy trăm kiện, nhiều tiếp theo chính là túi trữ vật chưa mở ra, số lượng cơ bản là giống với linh khí.
Chỉ có một số lượng túi trữ vật nhỏ đang ở trong trạng thái mở ra, đồ vật bên trong đều bị lấy đi.
Việc phân phối những chiến lợi phẩm này vô cùng phiền phức, bởi vì túi trữ vật không mở ra nên cho dù có được đến tay, cũng không biết giá trị bao nhiêu, nói không chừng có thể một đêm liền giàu, cũng không tránh khỏi trường hợp không thu được gì.