Trên đường đi theo Lục Diệp trở về trụ sở, mấy trăm tu sĩ cười cười nói nói, náo nhiệt đến cực điểm.
Lần này xuất chinh kinh lịch, đối với bất luận tu sĩ nào mà nói đều có chút tựa như đang mơ, mọi người đều là lần đầu tiên xử lý trùng tổ bên trong trụ sở của mình, ngay sau đó lại đi về phía bắc giết vào trụ sở Thiên Sát Điện, diệt mấy trăm tu sĩ của người ta, công chiếm trụ sở của người ta.
Về sau lại đi về hướng đông nam để chiến tiếp, đánh xuống trụ sở Phùng thị, giết mấy trăm người Phùng thị.
Vị trí của đám người lúc này xem như đang ở cách trụ sở nhà mình sáu mươi dặm về phía đông nam, không xa.
Chỉ sau chưa đến nửa canh giờ, một nhóm mấy trăm người đã trở về bên trong trụ sở, xa xa liền nhìn thấy mặt đất trước quảng trường Thiên Cơ Điện tràn lan trùng tộc.
Trùng triều bên phía Thiên Sát Điện hiển nhiên là đã lan tràn tới bên này.
Ở vị trí đang bị bao vây bởi trùng tộc vô tận kia, thân thể khổng lồ của Tiểu Hôi vô cùng bắt mắt, nó thỉnh thoảng huy động cánh, nhảy từ nơi này đến nơi khác, cúi đầu mổ một cái, một con trùng tộc liền mất mạng ngay tại chỗ, lại một mổ nữa, lại một con trùng tộc mất mạng, ngẫu nhiên còn nâng móng vuốt lên bắt lấy mấy con.
Trên toàn bộ quảng trường, khắp nơi đều có trùng thi, cũng không biết nó đã giết ở chỗ này bao lâu.
Nhìn thấy một màn này, trong lòng Lục Diệp đã ra một quyết định lớn.
Sở dĩ hắn dám đem tất cả tu sĩ Bích Huyết Tông ra khỏi làn sóng, cũng là bởi vì bên trong trụ sở vẫn có Tiểu Hôi tọa trấn, kẻ nào không có mắt dám tiến đến, tự Tiểu Hôi sẽ dạy hắn cách làm người.
Lục Diệp cũng đã nghĩ đến cục diện trước mắt, hắn mang theo mấy trăm tu sĩ trì hoãn ở bên ngoài một khoảng thời gian quá dài, khoảng cách từ trùng tổ của Thiên Sát Điện tới nơi này chỉ có mấy chục dặm, nếu như không có người ngăn chặn, chắc chắn sẽ lan tràn đến bên này.
Ở trên đường trở về, Lục Diệp đã sắp xếp một cách xử lý thật tốt, thực lực phổ biến của trùng tộc ở nơi này khá mạnh, tam, tứ trọng rất nhiều, không thiếu ngũ, lục trọng, nhưng không gặp trùng tộc thất trọng, dù sao nơi này cũng là khu vực ngoài cùng của trùng triều phía, thực lực mạnh hoặc là ở bên trong trùng tổ, hoặc là trước đó bị Lục Diệp dẫn tới trụ sở Phùng thị ở bên kia.
Bởi vì đã an bài từ sớm, cho nên đám người một chạy về liền hành động đâu vào đấy, từng tiểu đội liên kết chặt chễ, không ngừng thúc đẩy về phía trước, đuổi tận giết tuyệt trùng tộc ở trên quảng trường, bên này vừa có linh lực ba động, càng nhiều trùng tộc bị hấp dẫn tới.
Trước Thiên Cơ Điện, Lục Diệp lấy tay đè chuôi đao, một đạo lưu quang bay lượn trước mặt, phàm là trùng tộc dám tới gần Thiên Cơ Điện, lập tức sẽ bị hắn ngự khí chém giết.
Bên trong Thiên Cơ Điện, Hoa Từ đưa tay đặt lên Thiên Cơ Trụ, gia trì trước đó cướp đoạt từ Thiên Sát Điện và Phùng thị đã có thể hóa thành công huân chuyển dời đến Thiên Cơ Trụ nhà mình.
Lục Diệp không biết rốt cuộc khi chuyển những gia trì cướp được thành công huân sẽ còn nhiều hay ít , nhưng số lượng chắc chắn sẽ không chênh lệch nhiều với thu hoạch mà hắn đoạt được ở Kỳ Hải Trung, tuy nói trong quá trình cướp đoạt gia trì này sẽ xuất hiện lượng hao tổn lớn, nhưng lần này Bích Huyết Tông đã cướp đoạt từ hai nhà, dù là gia trì của Phùng thị bên kia đã chia đều với Vô Cực Hiên, nhưng cho dù là Thiên Sát Điện hay là Phùng thị đều là những tông môn tối thiểu đã hoạt động được mấy chục năm, sao gia trì bên trên Thiên Cơ Trụ của bọn họ có thể ít được?
Không tới một lát, Hoa Từ đỉ ta từ Thiên Cơ Điện.
- Đã mua được.
- Có đắt không?
- Rất đắt!
Lúc Hoa Từ nói lời này, biểu cảm cứ như bị ai xẻo mất miếng thịt.
- Vậy cũng không có cách nào, nhà khác có, chúng ta cũng phải có, cũng không thể cứ luôn như thế này, tuy nói có Tiểu Hôi ở lại, nhưng phải chuẩn bị để khi gặp chuyện gì thì có thể biết bố trí làm sao?
- Nàng biết.
Hoa Từ kéo Phùng Nguyệt đứng bên này lại.
Mặc dù nữ nhân này đang thất hồn lạc phách nhưng lại giống như bị người đùa bỡn cả thể xác và tinh thần, tốt xấu gì cũng là Trấn Thủ Sứ một phương của trụ sở, so với hai người là Lục Diệp và Hoa Từ thì mạnh hơn rất nhiều.
Đối đầu với ánh mắt tìm kiếm của Lục Diệp, khóe miệng Phùng Nguyệt giật một chút, dường như nghĩ đến cái gì lại nặn ra vẻ mỉm cười, nhưng hồi tưởng lại một đao mà Lục Diệp đâm vào lòng bàn tay nàng thì lại cười không nổi, biểu cảm vô cùng cứng nhắc.
- Đi!
Lục Diệp nói một tiếng rồi dẫn Hoa Từ và Phùng Nguyệt bước về một hướng, không để ý đến chiến trường bên kia, thế cục bên kia rất ổn, lần lượt trải qua đại chiến, kinh nghiệm chiến đấu của các tu sĩ trong môn hạ tăng lên thẳng tắp, dù không có Lục Diệp, thì việc ứng phó với trùng triều cũng không có vấn đề gì.
Một nhóm ba người đi vào một góc biên giới của trụ sở, Hoa Từ lấy ra một vật to bằng cái chậu rửa mặt nhỏ từ trong túi trữ vật, cái hộp vuông vức, dường như làm bằng gỗ mà cũng không phải gỗ, như bằng kim loại mà cũng không phải bằng kim loại.
Phía trên cái hộp này được điêu khắc các loại đồ án rườm rà, nếu như cẩn thận quan sát sẽ phát hiện tất cả những đồ án này đều là linh văn.
Đây là trận cơ, trận cơ đại trận bố trí để phòng hộ trụ sở.
Trên cơ bản mỗi một tông môn đều có đại trận ở trụ sở của mình, hoặc có tác dụng phòng hộ, hoặc là công kích, như Thiên Sát Điện, Phùng thị trước đó đều có, chỉ là ngay khi đại trận bị công phá thì đồng thời, trận cơ của bọn họ cũng hủy diệt, cho nên trên cơ bản thứ này không thể nào thu được từ chỗ của người khác.
Trong chiến trường Linh Khê, chỉ có Linh Khê cảnh là có thể tự do xuất nhập, lấy tu sĩ tiêu chuẩn ở Linh Khê cảnh là không thể luyện chế ra trận cơ loại này, cũng không bố trí đủ một cái trận pháp có thể bao phủ một trụ sở.
Trận cơ đến từ chỗ nào? Đáp án là tiêu hao công huân tông môn để mua ở bên trong Thiên Cơ Bảo Khố, hơn nữa thứ này cũng không phải là thứ mà một tu sĩ nào đó có thể đơn độc gánh vác.
- Cái này ít nhiều tốn bao nhiêu công huân?
Lục Diệp thuận miệng hỏi một câu.
- Tám trăm tám mươi tám!