Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 339: Thu hồi thương, mã (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Một lát sau, Lục Diệp gật đầu với Đinh Ngọc Thụ, bỗng nhiên ngừng chân.

Mấy trăm tu sĩ Vô Cực Hiên dưới sự dẫn đầu của Đinh Ngọc Thụ ầm ầm đi xa, bảy trăm tu sĩ Bích Huyết Tông lại lưu lại.

Trên lưng hổ, Phùng Nguyệt vội vàng gián đoạn quá trình đưa tin với Phùng Liên Củ, ngạc nhiên dò xét bốn phía, một cái tay lớn dò xét tới, một phát bắt được phần gáy của nàng, lôi nàng từ trên lưng hổ xuống, vứt trên mặt đất.

Phùng Nguyệt bụi đất đầy người, hoảng sợ nhìn qua Lục Diệp đang quan sát nàng.

- Đa tạ!

- Ừm?

Phùng Nguyệt sửng sốt:

- Cám ơn ta làm cái gì?

Lục Diệp ném một hạt linh đan vào trong miệng, chậm rãi nhấm nuốt.

- Mật báo với người của Phùng gia các ngươi rồi sao?

- Ta không có!

Phùng Nguyệt đương nhiên sẽ không thừa nhận chuyện này, nhưng lúc đối đầu với ánh mắt đùa giỡn kia của Lục Diệp, nàng rốt cuộc cũng kịp phản ứng:

- Ngươi lợi dụng ta?

Mặc dù vừa rồi động tác thông phong báo tin của mình đã ẩn nấp, nhưng nếu người ta hữu tâm một mực chú ý quan sát, khẳng định sẽ phát hiện, giờ nàng mới hiểu được, vừa rồi Lục Diệp ném nàng lên trên lưng hổ không phải là vì có thiện tâm, mà là để tạo cho nàng cơ hội thông phong báo tin, buồn cười là nàng còn tưởng rằng mình khuất phục đã khiến đối phương bỏ qua.

Nếu thật là như vậy, tin tức mà vừa nãy nàng truyền lại cho Phùng Liên Củ tuyệt đối là một tai nạn.

Mà hết thảy những gì vừa mới xảy ra đều chỉ là một tuồng kịch, một tiết mục dẫn xà xuất động mà thôi...

- Trụ sở Vô Cực Hiên không bị tiến đánh?

- Phùng Nguyệt váng đầu mơ hồ, hồi tưởng lại thần sắc của Đinh Ngọc Thụ và Tào Hoa Hoành, dường như không phải là giả.

- Quả thật là trụ sở của Vô Cực Hiên bị tiến đánh, chẳng qua không giống Thập Tương Sơn, ta càng cảm thấy hứng thú đối với Phùng thị hơn.

Đinh Ngọc Thụ đã dẫn người trở về, trụ sở tông môn của một nhà không phải dễ dàng bị đánh xuống như vậy, Thập Tương Sơn bên kia chỉ cần không mất đi lý trí, sau khi nhìn thấy Đinh Ngọc Thụ nhất định sẽ chọn rút lui.

Cho nên Bích Huyết Tông có đi hỗ trợ đều như thế hay không, dù có Bích Huyết Tông hỗ trợ, nhiều lắm cũng chỉ có thể giết thêm nhiều người của Thập Tương Sơn một chút, chỉ cần không công phá được trụ sở của người ta thì sẽ không có cách nào thương cân động cốt đến bọn họ.

Phùng thị thì không giống vậy, trụ sở đã bị công phá, tu sĩ lưu lại bên trong lỗ sâu nếu tử thương thảm trọng, vậy thì nhất định sẽ nguyên khí đại thương.

Ban đầu, thời điểm nghe được Đinh Ngọc Thụ nói trụ sở Vô Cực Hiên bị tiến đánh, Lục Diệp đúng là muốn dẫn Bích Huyết Tông tiến đến hỗ trợ, nhưng rất nhanh hắn lại nghĩ tới đây có lẽ là một cơ hội, cho nên mới quyết định thật nhanh ném Phùng Nguyệt lên trên lưng Hổ Phách.

Nếu như nữ nhân này đủ trung thực, không mật báo với Phùng thị, vậy thì Bích Huyết Tông cũng chỉ có thể lựa chọn gấp rút đi tiếp viện cho Đinh Ngọc Thụ, tới trụ sở Vô Cực Hiên.

Nhưng nếu như nữ nhân này không đủ trung thực, vậy lúc đó sơ hở của Phùng thị sẽ đến.

Dù sao bất kể như thế nào, Bích Huyết Tông cũng sẽ không thua thiệt.

Phùng Nguyệt quả nhiên đã truyền lại tin tức cho các tu sĩ Phùng gia, Lục Diệp đã được chứng minh từ chỗ Y Y do hắn lưu lại, giờ phút này Phùng thị bên kia đang có mấy cái tu sĩ leo ra bên ngoài, chuẩn bị điều tra tình huống bốn phía, lại không nghĩ tới ở chỗ tối có một đôi mắt đang theo dõi bọn họ, tùy thời báo cáo tình huống của bọn họ cho Lục Diệp bên này.

Tranh...

Bàn Sơn Đao ra khỏi vỏ, trực tiếp đâm xuống, đính tay của Phùng Nguyệt lên trên mặt đất, tiếng kêu thảm truyền ra, máu tươi chảy ròng.

Hai mắt Phùng Nguyệt đẫm lệ mông lung nhìn qua Lục Diệp, vừa rồi nàng lại muốn truyền tin tức...

- Chỉ có một cơ hội này, lại có lần tiếp theo, ngươi chết!

Lục Diệp rút đao, lại khiến cho Phùng Nguyệt hô nhỏ một tiếng.

- Trần Dục, trông coi kỹ nàng, dám có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ, trực tiếp chém.

- Rõ!

- Đều đi theo ta!

Lục Diệp thay đổi phương hướng, dẫn bảy trăm tu sĩ trở về.

Đi ra khỏi lỗ sâu, mấy cái tu sĩ Phùng gia tâm kinh đảm chiến leo lên, điều tra bốn phía một phen, xác định tu sĩ Hạo Thiên Minh trước đó hội tụ ở chỗ này đã rút đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, một người trong đó đi vào miệng lỗ sâu, hô to xuống phía dưới:

- Không có ai, đều nhanh lên đây đi!

Tu sĩ Phùng gia bị chặn lại gần nửa ngày vội vàng leo lên, leo ra khỏi từng cái lỗ sâu, thời gian không tới một cái chớp mắt, bên ngoài lỗ sâu liền hội tụ hơn trăm người.

Phùng Liên Củ cũng leo lên, ngay lúc đó định thử liên hệ với Phùng Nguyệt, nhưng từng đạo tin tức truyền ra ngoài lại như đá chìm đáy biển, không có bất kỳ hồi âm.

Điều này khiến trong lòng hắn có chút bất an, không biết Phùng Nguyệt rốt cuộc gặp phải chuyện gì.

Chẳng qua, trước mắt cứ thoát khỏi khốn cảnh này mới là chuyện trọng yếu nhất, hơn nữa còn phải trở lại để thu phục trụ sở vè, không có trụ sở, đám người bọn họ chính là cây không rễ, không có nguồn nước để sống.

Chợt có linh lực ba động mãnh liệt truyền đến, Phùng Liên Củ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một đạo lưu quang hỏa hồng sắc cấp tốc lướt đến từ nơi xa.

Hắn chỉ tới kịp thấy rõ lưu quang kia là một bóng người, người tới đã giết đến gần rồi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 27%👉

Thành viên bố cáo️🏆️