Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 338: Muốn công bằng (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Tròng mắt Đinh Ngọc Thụ suýt rớt cả cả ngoài, người này dám cả gan làm loạn đến cỡ nào...

Thăm dò xung quanh, chỉ thấy phía dưới loé lên quang mang của linh lực, linh lực ba động kịch liệt truyền ra, ngay sau đó thân ảnh Lục Diệp phóng lên tận trời, nhẹ nhàng rơi xuống đất, ngược lại là không bị thương tích gì, chỉ là có chút chật vật.

Tuy chỉ nhìn thoáng qua, nhưng Lục Diệp vẫn nhìn thấy không ít tu sĩ Phùng gia ngồi chờ ở phụ cận lối vào, ai xuống dưới người đó chết, nếu không phải là hắn có Ngự Thủ linh văn, cũng không dám tùy tiện làm việc như thế.

- Có biện pháp gì khiến thông đạo dưới đất sụp đổ hay không?

Nếu như có thể làm được chuyện này, vậy thì Phùng gia có bao nhiêu người thì đều sẽ bị chôn sống ở bên trong.

Đinh Ngọc Thụ lắc đầu nói:

- Ta đã nghĩ qua, nhưng bằng thực lực của chúng ta, không làm được đến mức này, vị trí của thông đạo ở quá sâu bên dưới mặt đất.

Hắn thở dài, nói:

- Nếu thực sự không được thì cũng chỉ có thể từ bỏ, chúng ta không thể một mực tốn thời gian ở nói đây, Phùng gia bên kia khẳng định sẽ có cường giả từ Nội Quyển hoặc là Hạch Tâm Quyển chạy tới, nếu bọn họ có đủ nhiều công huân, nói không chừng đã mượn nhờ Thiên Cơ Trụ để truyền tống trở về trụ sở nhà mình, đương nhiên, xác suất xảy ra chuyện này không lớn.

Công huân kiếm không dễ, các tu sĩ phải hao phí công huân ở rất nhiều chỗ khác, người bình thường đều góp nhặt được không quá nhiều công huân.

Điểm này sao Lục Diệp có thể không biết, bản thân Thiên Cơ Trụ có năng lực truyền tống, các tu sĩ có thể mượn nhờ Thiên Cơ Trụ của minh tông để truyền tống về bản tông, dựa vào khoảng cách dài hay ngắn, tu vi cao hay thấp, lượng công huân hao tốn khi truyền tống sẽ không giống nhau.

Hắn chưa tự mình thử qua, chỉ biết là làm như vậy cần tốn hao không ít công huân.

Thiên Sát Điện và Phùng thị bị Bích Huyết Tông công chiếm, cấp độ tu sĩ Linh Khê cảnh không có khả năng chỉ chọn người như vậy, cường giả của hai nhà bọn họ đều lịch luyện ở bên trong Nội Quyển hoặc Hạch Tâm Quyển.

Nghe nói trụ sở nhà mình bị công chiếm, khẳng định sẽ trở về, giờ phút này rất có thể đã trên đường trở về.

Nếu Bích Huyết Tông và Vô Cực Hiên tiếp tục ngăn ở nơi này, tối đa là có thể chờ một nhóm cường giả trở về gấp từ Nội Quyển hoặc là Hạch Tâm Quyển, đến lúc đó thế cục sẽ bất lợi đối với phe mình.

Cách đó không xa, Phùng Nguyệt nghiêng tai lắng nghe, trong lòng mừng thầm, nghĩ như vậy là được rồi, đi nhanh lên đi, chỉ cần người của Bích Huyết Tông và Vô Cực Hiên rút đi, đó chính là cục diện tốt nhất đối với nhà chúng ta.

Mặc dù trụ sở Phùng thị bị công chiếm, nhưng tộc nhân tử thương không tính là quá lớn, chỉ cần có người, luôn có thời điểm đông sơn tái khởi.

- Có chút không cam lòng.

Lục Diệp lắc đầu.

Đinh Ngọc Thụ bật cười:

- Đó cũng là vì không có cách nào khác.

- Ta suy nghĩ lại một chút.

Thật vất vả mới ngăn được người của Phùng thị ở nơi này, cứ buông tha như vậy quả thực đáng tiếc, nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Phùng Nguyệt bên kia, Phùng Nguyệt vội vàng cúi đầu, mi mắt thuận theo, giống như tiểu tức phụ bị khinh bỉ.

Nữ nhân này... sao xương cốt lại cứng như vậy chứ?

Ngay vào lúc này, Đinh Ngọc Thụ và Tào Hoa Hoành bỗng nhiên đều cúi đầu nhìn về phía chiến trường ấn ký của mình, sắc mặt hai người cùng nhau ngưng trọng.

Tào Hoa Hoành quát khẽ nói:

- Sư huynh.

- Đã biết!

Đinh Ngọc Thụ lên tiếng, sau đó nhìn qua Lục Diệp nói:

- Nhất Diệp huynh, trụ sở Vô Cực Hiên bị tiến đánh, chúng ta muốn đi!

Lục Diệp kinh ngạc:

- Thập Tương Sơn!

Đối trụ sở thế lực phụ cận, đương nhiên là Lục Diệp cũng có chút nghiên cứu, chỉ cần hồi tưởng một chút liền biết Thập Tương Sơn là thế lực Vạn Ma Lĩnh giáp ranh với Vô Cực Hiên, ở mặt phía bắc của Vô Cực Hiên.

- Sao Thập Tương Sơn lại tiến đánh vào thời điểm này...

Lục Diệp nói còn chưa dứt lời, bỗng nhiên kịp phản ứng, nhìn thoáng qua Phùng Nguyệt bên kia.

Đinh Ngọc Thụ cũng lạnh lùng nhìn về phía Phùng Nguyệt:

- Đương nhiên là có người tiết lộ động tĩnh của chúng ta!

Hắn vội vàng triệu tập các tu sĩ môn hạ, ôm quyền nói với Lục Diệp:

- Lần sau có cơ hội, sẽ hợp tác cùng với Nhất Diệp sư huynh.

- Thong thả, chúng ta cùng đi, người Phùng thị không giết được, vậy thì đi giết người của Thập Phương Sơn cũng giống như thế thôi!

Đinh Ngọc Thụ đại hỉ:

- Như thế rất tốt!

Lục Diệp vọt tới trong đám người, một phát bắt được cổ áo Phùng Nguyệt, trong tiếng kêu to hoảng sợ của nàng liền ném nàng lên trên lưng Hổ Phách.

Sau mười mấy hơi thở, hai phe hơn ngàn tu sĩ cấp tốc hướng về trụ sở Vô Cực Hiên mà lao tới, miệng lỗ sâu vốn dĩ đang náo nhiệt cũng trở lên yên tĩnh lại.

Ngồi cưỡi trên lưng Hổ Phách, tâm tình Phùng Nguyệt vẫn luôn căng cứng cũng trầm tĩnh lại, nàng cũng không nghĩ tới, một nước cờ mà trước đó mình đi trong lúc nhàn nhã sẽ ở phát huy tác dụng ở thời điểm quan trọng này, trước mắt người của Vô Cực Hiên và Bích Huyết Tông đều đi, các tộc nhân Phùng thị bị ngăn ở bên trong lỗ sâu liền an toàn.

Nương nhờ theo sự xóc nảy trên lưng Hổ Phách, Phùng Nguyệt nhìn trái phải một chút, phát hiện không có ai chú ý tới mình, lặng lẽ đưa một đạo tin ra ngoài:

- Trụ sở Vô Cực Hiên bị Thập Phương Sơn tiến đánh, tu sĩ hai tông đã lao tới Vô Cực Hiên, các ngươi chạy mau!

Nàng không chú ý tới, Lục Diệp cũng đang lặng lẽ đưa tin với Đinh Ngọc Thụ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 27%👉

Thành viên bố cáo️🏆️