Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 337: Muốn công bằng (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi Hoa Từ và Tào Hoa Hoành chia xong gia trì bên trên Thiên Cơ Trụ của Phùng thị, mấy trăm tu sĩ liền bắt đầu đâu đấy rút lui, vẫn là một mình Lục Diệp ở lại đằng sau, từng đạo Hỏa Long Thuật thi triển, nương nhờ linh lực cuồng bạo hấp dẫn sự chú ý của trùng tộc.

Rất nhanh, chỗ hắn đang đứng đã bị vây chặt như nêm.

Nếu không có linh văn Phi Dực, hắn quyết không dám làm như vậy, tu sĩ trước đó không thể ngự không phi hành mà bị số lượng trùng triều như thế này vây quanh, thực lực mạnh hơn nữa cũng khó có thể phát huy, sớm muộn gì cũng phải chịu cái chết.

Nhưng có Phi Dực thì không giống vậy, đánh không lại thì có thể bay, cảm tạ Vân phu nhân, cảm tạ chưởng giáo, đạo thứ văn này mang đến cho hắn trợ giúp quá lớn.

Thẳng đến khi mấy trăm tu sĩ Bích Huyết Tông rút lui đến khoảng cách an toàn, Lục Diệp mới phóng lên tận trời, hóa thành một đạo hồng quang cấp tốc biến mất không thấy gì nữa.

Trùng tộc truy kích một trận đã mất đi mục tiêu, chầm chậm dừng lại, bắt đầu làm việc theo bản năng.

Mặt phía bắc là trụ sở Thiên Sát Điện đã bị phá, tu sĩ tử thương vô số, xem như bị đánh tàn phế.

Phía đông là trụ sở Phùng thị cũng bị phá, tuy nói chết người không nhiều, nhưng cũng tổn thất không nhỏ.

Hai người hàng xóm của Bích Huyết Tông có thể nói là bị họa đến thảm rồi.

Lục Diệp tạm thời không định tiếp tục dẫn trùng triều tới địa phương nào nữa, Bích Huyết Tông bên này liên tiếp bôn ba đại chiến, các tu sĩ đều rất mệt mỏi, trước hết cứ hoãn một chút.

Hơn nữa tính toán thời gian, các đại tông môn xử lý trùng triều đều không khác mấy, lúc này dù có dẫn trùng triều đến địa bàn của Vạn Ma Lĩnh thì cũng rất khó có thể có tác dụng giống như trước đó.

Trước mắt, thứ cần xử lý chính là Phùng thị!

Tuy trụ sở Phùng thị bị công chiếm, nhưng người chết không nhiều, sao có thể để như vậy được? Đều là hàng xóm của Bích Huyết Tông, Thiên Sát Điện đã như vậy, Bích Huyết Tông cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia, bọn họ nên cùng được hưởng ân huệ, nếu không chính là không công bằng đối với Thiên Sát Điện!

Đinh Ngọc Thụ còn mang theo tu sĩ chặn nhà mình đến chặn lấy cửa hang nhà người ta đấy, hiện tại việc Bích Huyết Tông cần phải làm là tụ hợp cùng với người của Vô Cực Hiên, sau đó đóng cửa đánh chó, tranh thủ một bước giải quyết hết Phùng thị.

Kể từ đó, về sau trong phạm vi trăm dặm của phương viên này, Bích Huyết Tông liền có thể một nhà độc chiếm.

Một đường bay lần theo phương hướng đám người rút lui, địa điểm tụ hợp của đội ngũ cũng rất gần.

- Lục đạo hữu!

Tào Hoa Hoành ôm quyền, trên mặt cười cười, tâm tình trước mắt của hắn rất mỹ diện, chỉ cảm thấy không khí bốn phía đều vô cùng ngọt.

- Tình huống bên kia thế nào?

Tào Hoa Hoành báo lại tình huống ở chỗ hố sâu bên kia, trước mắt những người Phùng thị kia rất tuyệt vọng, bọn họ đã nghe được tin tức trụ sở bị phá, nhưng bị thế lực nhà ai công chiếm trụ sở, đến bây giờ bọn họ còn không hiểu ra sao.

Sự tình phát sinh quá đột ngột, tu sĩ Phùng thị lưu thủ ở lại sau khi đại trận phòng hộ bị phá hoặc là cấp tốc bị giết, hoặc là nương nhờ Thiên Cơ Trụ quay trở về Cửu Châu, căn bản không kịp phân rõ thân phận của địch đến.

Một người duy nhất bị bắt là Phùng Nguyệt thì ngược lại đã tỉnh táo, thông qua con hổ lớn trắng như tuyết kia để suy đoán ra thân phận Lục Diệp, nhưng bây giờ nàng nào dám đưa tin ra bên ngoài?

Trần Dục và Khổng Ngưu một trái một phải nhìn chằm chằm nàng, phàm là nàng có hành động gì thiếu suy nghĩ, một kiếm một đao liền chặt xuống.

Mấy trăm người hỗn tạp bên trong đội ngũ của Bích Huyết Tông, dù Phùng Nguyệt đã là thất trọng, cũng cảm giác mình như dê nhập đàn sói, vừa bất lực lại vừa nhỏ yếu...

Mấy trăm tu sĩ dưới sự suất lĩnh của Phùng Liên Củ bị vây ở bên trong lỗ sâu, trước đó đã thử đánh sâu vào mấy lần, kết quả đều bị người Vô Cực Hiên đánh trở về, tử thương không ít người.

Tình huống bên kia là hai bên giằng co, một bên không xông ra được, một bên cũng không dám tùy tiện xuống dưới, cục diện giằng co ác liệt.

Nghe đến đó, Lục Diệp không khỏi nhíu mày, loại tình huống này quả thực không dễ phá, xem ra còn phải nghĩ biện pháp mới được.

Một mùi hương đặc biệt bay vào lỗ mũi, Lục Diệp không cần quay đầu cũng biết là Hoa Từ đang cưỡi Cơ Quan Lang của nàng nhích lại gần.

- Thu hoạch thế nào?

- Không tệ!

Hoa Từ gật gật đầu, lại nói:

- Thu hoạch của ngươi cũng không nhỏ.

- Ừm?

- Đây không phải là đoạt áp trại phu nhân sao? Nghe người ta nói, nàng là Trấn Thủ Sứ của Phùng thị.

Hoa Từ hướng về phía trước bĩu môi.

Sao lại thành áp trại phu nhân rồi? Lục Diệp đang muốn phản bác, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, nhanh chóng bước ra mấy bước, đi tới bên người Phùng Nguyệt, thấp giọng nói với nàng vài câu gì đó.

Phùng Nguyệt đầu tiên gật đầu, sau đó lại lắc đầu mấy lần, thần sắc sợ hãi.

Lục Diệp rút đao, đằng đằng sát khí, Phùng Nguyệt dùng sức lắc đầu, trong mắt rưng rưng, điềm đạm đáng yêu.

Bàn Sơn Đao được rút ra, linh lực hỏa hồng sắc leo lên, Phùng Nguyệt đứng vững thân thể, nhắm mắt lại.

Chờ giây lát, không có cảm giác bị chém, lại mở mắt ra, bên người đã không có thân ảnh Lục Diệp, vừa thở phào một hơi vì được trở về từ cõi chết, chân mềm nhũn.

Cách đó không xa ở phía sau nàng, Lục Diệp nhíu mày.

Hắn vốn là muốn lợi dụng Phùng Nguyệt này, nàng đã là Trấn Thủ Sứ của Phùng thị, như vậy nhất định sẽ có uy vọng trong lòng của tu sĩ Phùng gia, nếu để nàng truyền đạt một chút tin tình báo giả cho các tu sĩ Phùng gia, nói không chừng có thể lừa gạt người Phùng gia đi lên, đến lúc đó Bích Huyết Tông chỉ cần liên thủ cùng Vô Cực Hiên là có thể giết sạch sành sanh tu sĩ Phùng gia.

Lục Diệp vốn cho rằng đại khái việc này suất không có vấn đề gì, bởi vì từ biểu hiện trước đó của Phùng Nguyệt mà quan sát, nữ nhân này là hạng người ham sống sợ chết.

Ai có thể nghĩ, Lục Diệp lại nghĩ sai về nàng. Mặc dù ngay khi nhìn thấy Lục Diệp, trước tiên, nàng liền quỳ xuống cầu xin tha thứ, nhưng thật sự bảo nàng đi lừa gạt tu sĩ tộc nhân nhà mình thì nàng lại biểu hiện ra sự kháng cự cực lớn, tư thế dù có chết cũng không chịu phối hợp.

Việc liên quan đến an nguy của bản thân thì nàng có thể dựa vào thân phận y tu để quỳ xuống cầu xin tha thứ, bảo toàn tính mạng, nhưng việc liên quan đến Phùng thị, nàng lại có một phần nguyên tắc và sự kiên trì của riêng mình.

Lục Diệp cũng không thể thật sự chém nàng...

Một đường tiến lên, rất nhanh đã đến lỗ sâu của Phùng thị, tu sĩ hai nhà tụ hợp lại một chỗ, nhân số đột phá ngàn người.

Lục Diệp và Đinh Ngọc Thụ cùng đứng ở bên miệng lỗ sâu nhìn quanh xuống, Đinh Ngọc Thụ kể cho hắn biết thế cục trước mắt, trên cơ bản là không khác biệt gì mấy với khi Tào Hoa Hoành kể.

- Tình huống bây giờ chính là như vậy, Nhất Diệp huynh có biện pháp gì tốt?

- Ta đi xuống xem một chút.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 27%👉

Thành viên bố cáo️🏆️