Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 335: Phùng nguyệt (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Trụ sở Phùng gia trong lúc này đã loạn thành một bầy, uy năng của đại trận phòng hộ được thúc đến cực hạn.

Càng nhiều càng nhiều trùng tộc tới, bò lên phía trên màn sáng, gặm nuốt linh lực chảy xuôi bên trong màn sáng.

Đứng ở bên trong trụ sở nhìn lại, những trùng tộc kia cơ hồ chiếm cứ tất cả mọi nơi trên màn sáng, còn có rất nhiều con bò tới giữa không trung, Phùng thị bên này nạp một lượng lớn linh thạch, thả ra tất cả linh lực tồn trữ, cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì cho uy lực của đại trận không giảm.

Nhưng quy mô trùng triều càng ngày càng khổng lồ, cứ theo tốc độ này, không đến mấy canh giờ, đại trận tất nhiên sẽ bị phá.

Sắc mặt Phùng Nguyệt tái nhợt, cho đến lúc này nàng mới bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, Vô Cực Hiên bên kia vừa ngăn chặn ở miệng lỗ sâu của nhà mình, trụ sở bên này liền bị trùng triều công kích, khiến cho mấy trăm tu sĩ bị chặn lại bên ngoài không thể nào về trụ sở, đây là trùng hợp sao? Hay là có người mưu đồ hết thảy.

Nếu trùng hợp thì thôi, nhưng nếu có người âm thầm mưu đồ hết thảy, vậy thì không khỏi quá kinh khủng.

Một bên khác, bên trong trùng tổ của Phùng thị, Phùng Liên Củ đạt được tin tức cũng luống cuống, nếu như không có người của Vô Cực Hiên, trước mắt bọn họ còn có thể trở về trụ sở, nhưng có người Vô Cực Hiên chặn ở cửa hang, bọn họ nào dám ngoi đầu lên?

Huống chi, trùng triều bên này của bọn họ còn không giải quyết xong, nhất thời lòng nóng như lửa đốt, nhưng lại không có kế nào khả thi.

Thời gian trôi qua một chút nữa.

Sau ba canh giờ, màn sáng do đại trận phòng hộ của trụ sở Phùng thị đã ảm đạm đến cực điểm, lúc nào cũng có thể bị phá, một khi đại trận bị phá, như vậy trùng triều liền có thể tiến quân thần tốc, lấy quy mô trùng triều ở trước mặt, chỉ bằng vào hơn một trăm tu sĩ Phùng thị lưu lại căn bản là không ngăn cản nổi.

Phùng Nguyệt lạnh cả người, chưa hề nghĩ tới chuyện trụ sở nhà mình sẽ bị công phá bằng phương thức như thế này, cũng may chỉ là bị trùng triều quét sạch, không phải bị tu sĩ công phá, nếu như bị tu sĩ công phá, vậy lần này Phùng thị tổn thất vô cùng lớn.

Đang nghĩ như vậy, đằng sau trụ sở bỗng nhiên truyền đến tiếng vang ầm ầm, ngay sau đó linh lực ba động hỗn loạn đến cực điểm truyền đến từ bên kia.

Đông đảo tu sĩ Phùng thị vốn là thấp thỏm lo âu, chỉ chờ Phùng Nguyệt hạ mệnh lệnh rút về Cửu Châu, bỗng nhiên sinh ra biến cố như vậy, ai nấy đều bị giật nảy mình.

Không ai biết rốt cuộc bên kia xảy ra chuyện gì, chẳng qua rất nhanh đã có tu sĩ Phùng gia từ bên kia lao tới, cao giọng nói:

- Có mấy trăm tu sĩ đang công kích đại trận!

Phùng Nguyệt chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, suýt chút nữa là ngã trên mặt đất.

Trước mắt lại có mấy trăm tu sĩ tiến đánh trụ sở? Là thế lực của nhà ai?

Xong, xong hết rồi! Vừa nãy nàng còn cảm thấy may mắn vì trụ sở chỉ là bị trùng triều công phá, nhưng bây giờ xem ra, sự tình không đơn giản như nàng nghĩ rồi.

Oanh một tiếng thật lớn, đại trận vỡ vụn ra, áp bách do trùng tộc bên trên màn sáng của đại trận phòng hộ phía trước trụ sở rầm rầm rơi xuống một chỗ, càng nhiều trùng tộc tràn vào bên trong trụ sở, có cả tiếng xột xoạt do động tĩnh trùng tộc bò truyền vào trong tai.

- Mau trở lại Cửu Châu!

Phùng Nguyệt gần như là cắn răng phát ra mệnh lệnh như vậy, sau khi nói xong liền vội vàng chạy về phía Thiên Cơ Điện.

Lúc này đã có không ít tu sĩ Phùng gia thấy tình huống không ổn nên đã hướng về Thiên Cơ Điện phóng tới, lần lượt từng thân ảnh xông vào Thiên Cơ Điện, mượn nhờ Thiên Cơ Trụ rút về Cửu Châu, nhưng mà người chớp thời cơ nhanh cũng chỉ chiếm một số ít, càng nhiều tu sĩ còn chưa kịp phản ứng.

Chờ bọn họ chạy đến trước quảng trường Thiên Cơ Điện, phía trước Ô Lạp có mấy trăm tu sĩ xông lại, từng người đều sát khí ngút trời, một người dẫn đầu cưỡi lên thân một con hổ lớn trắng như tuyết, trường đao trong tay huy động, một cái đầu của tu sĩ Phùng gia bay lên cao.

Còn có một đạo lưu quang hỏa hồng sắc bay múa bên cạnh người này, quang sát kỹ thì chính là lưu quang ngự khí.

Phùng Nguyệt chưa từng thấy qua thiếu niên kia, linh quang trên người thiếu niên cho thấy rõ ràng là hắn có tu vi thất trọng, nhưng linh quang kia rất tinh thuần, quả thật bình sinh Phùng Nguyệt ít thấy, cho dù trên người những tu sĩ Vân Hà cảnh trong tông, nàng cũng chưa từng thấy qua linh quang tinh khiết như thế.

Nàng tận mắt nhìn thiếu niên này đại sát tứ phương, một vị tu sĩ lục trọng của Phùng thị ngay cả một đao của hắn đều không đỡ lại được.

Thiếu niên cũng phát hiện ra nàng, bốn mắt đối nhau, hai mắt thiếu niên tỏa sáng, giống như là nhìn thấy kinh hỉ gì đó, trực tiếp bay nhào mà đến từ trên lưng hổ, đao quang sáng như tuyết hiện lên trước mặt Phùng Nguyệt.

Một đao kia không giết chết Phùng Nguyệt, cũng không phải Phùng Nguyệt có bản lĩnh ngăn một đao kia lại, chỉ vì thời điểm Lục Diệp vồ tới giết nàng, nữ nhân này lại đúng lúc cúi người xuống, hai chân uốn lượn, dứt khoát lưu loát quỳ trên mặt đất, đồng thời rụt cổ lại giống như con rùa đen.

Lục Diệp ngàn tính vạn tính, không nghĩ tới đối phương sẽ ứng phó như thế này.

Bàn Sơn Đao chém qua đỉnh đầu đối phương, chặt đứt mấy sợi sợi tóc.

Từ khi tiến vào chiến trường Linh Khê đến cực điểm, số lượng tu sĩ chết dưới đao của Lục Diệp rất nhiều, có người còn không có kịp phản ứng liền mất mạng, có người tử chiến không lùi, cũng có một số người trước khi chết cầu xin tha thứ, chẳng qua số lượng không nhiều , bình thường mà nói, trận doanh hai bên đối địch nhau giao thủ, nếu người kia không phải là đối thủ, cơ bản sẽ không có đường sống, bởi vì cầu xin tha thứ cũng vô dụng.

Mà nữ tử này lại dứt khoát như vậy, trực tiếp quỳ xuống, vẫn là đầu tiên hắn thấy!

Nữ nhân này vẫn là tu sĩ thất trọng, đây cũng là nguyên nhân Lục Diệp nhìn thấy đối phương mà hai mắt tỏa sáng, thất trọng, nữ nhân này nếu không phải Trấn Thủ Sứ của Phùng thị thì chính là Phó Sứ, đã lưu thủ ở trụ sở, đồ vật tốt như vậy khẳng định đều ở trên người nàng, chỉ cần giết nàng, vậy tất cả đều là của ta!

Nhưng phản ứng của nữ nhân này khiến Lục Diệp mộng bức, mới đánh một đao đều quên ra chiêu tiếp theo.

Thân hình hạ xuống, Lục Diệp cúi đầu nhìn nữ tử quỳ rạp xuống trước mặt mình, sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, đầu đập lia lịa, hai tay thả xuôi, bởi vì động tác này khiến cho váy áo toàn thân của nàng phác họa ra tư thái xinh đẹp đến nhiếp hồn đoạt phách.

Lục Diệp nhấc đao muốn trảm, vừa rồi mặc dù có chút mộng bức, nhưng đối phương đã là thất trọng của Phùng thị, hắn đương nhiên sẽ không thủ hạ lưu tình, bày ra một dáng vẻ không phòng bị chút nào như thế, sẽ chỉ làm hắn dễ chém xuống đầu của đối phương hơn thôi.

- Ta là y tu, vị đạo hữu này tha mạng!"

Lục Diệp nâng lên đao rồi dừng lại, nhíu mày.

Chiến trường Linh Khê có quy củ bất thành văn, đó chính là khi song phương giao chiến nếu như dưới tình huống có thể không giết người thì đều sẽ tận lực lưu lại tính mang y tu của phe đối diện.

Trước kia Lục Diệp không biết việc này, chẳng qua dù sao bây giờ hắn cũng là Trấn Thủ Sứ của trụ sở Bích Huyết Tông, ngày bình thường cũng tiếp xúc nhiều với Thủy Uyên, cũng biết rất nhiều chuyện trên chiến trường, Thủy Uyên còn từng cố ý dặn dò với hắn điểm này, chỉ sợ cũng là nhìn ra sát tâm của tiểu sư đệ mình có chút nặng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 27%👉

Thành viên bố cáo️🏆️