Thực lực của trùng tộc mạnh hay yếu, chỉ cần nhìn hình thể cơ bản là có thể nhìn ra đại khái, những trùng tộc lớn chừng quả đấm gần như sẽ không tạo thành bất cứ uy hiếp gì đối với tu sĩ, to bằng chậu rửa mặt ước chừng tương đương với tu sĩ nhị, tam trọng, dài như thân người thì sẽ phải cẩn thận ứng phó, bởi vì đại khái bọn chúng là trùng tộc lục trọng hoặc thất trọng.
Nửa ngày sau khi Lục Diệp cho các đệ tử rút lui, trong sơn cốc phía dưới lít nha lít nhít bò đầy trùng tộc, trong đó không thiếu những con cao bằng thân người.
Chúng tu sĩ nhìn mà âm thầm kinh hãi, tất cả đều cảm thấy may mắn vì trước đó không xâm nhập vào bên trong lỗ sâu.
Thực lực bình quân của trùng tộc bên này mạnh hơn không chỉ một cấp bậc so với Bích Huyết Tông bên kia, nếu tùy tiện xâm nhập lỗ sâu như trước đây, khẳng định sẽ xuất hiện một lượng lớn tử thương.
Đây vẫn chỉ là tình huống ở Trùng Cốc, tình huống bên trong trùng tổ khẳng định sẽ càng nghiêm trọng, ở trong đó tất nhiên sẽ không thiếu trùng tộc bát trọng, không khéo còn có cả trùng tộc cửu trọng được sinh ra.
Lục Diệp căn dặn vái câu với Hoa Từ, đưa Hổ Phách tới, xoay người lên lưng hổ.
Dưới đông đảo ánh mắt nhìn của chúng tu sĩ, hắn cưỡi Hổ Phách, ầm ầm phóng vào trong cốc.
Đợi cho khoảng cách vừa đủ, hắn đưa tay đánh ra một đạo Hỏa Phượng Hoàng Thuật, đánh vào bên trong bầy trùng, linh lực nổ tung, thân hình mấy con trùng tộc bị xung kích lăn lộn.
Thứ như trùng tộc vô cùng mẫn cảm với ba động, cho nên sau khi Lục Diệp đánh ra một đạo thuật pháp liền lập tức có một lượng lớn trùng tộc vọt tới chỗ hắn, tất cả tiếng xột xoạt và động tĩnh khi trườn bò dày đặc đến cực điểm, khiến cho người ta nghe mà tê cả da đầu.
Hổ Phách gào thét, chở Lục Diệp vòng quanh bên ngoài Trùng Cốc, theo từng đạo thuật pháp do Lục Diệp đánh ra, số lượng trùng tộc đi theo phía sau càng ngày càng nhiều, còn có trùng tộc giống như nhện phun ra tơ về phía bọn hắn.
Đứng quan sát bên trên ngọn núi, một đám tu sĩ Bích Huyết Tông đều lau một vệt mồ hôi thay cho Lục Diệp, bên trong cái nhìn của bọn họ, Lục Diệp cưỡi Hổ Phách đơn thương độc mã vọt xuống dưới, khiêu khích một trận đối với vô số trùng tộc, dẫn theo một lượng lớn trùng tộc truy kích.
Ai cũng không biết Lục Diệp làm như vậy đến cùng là vì cái gì.
Sau một nén nhang, Lục Diệp lượn quanh sơn cốc một vòng, hơn phân nửa côn trùng trong sơn cốc đều đã bị kinh động, đuổi sát hắn không thả, những con không đuổi tới cũng ngo ngoe muốn động.
Giữa trùng tộc và trùng tộc có một loại cảm ứng rất kỳ diệu, loại cảm ứng này có thể khiến cho trùng tộc tiến hành giao lưu bằng một số hình thức đặc biệt mà chỉ có trùng tộc mới hiểu.
Cho nên dưới tình huống bình thường, trêu chọc một con trùng tộc, chẳng khác nào trêu chọc một đám.
Nếu trêu chọc một đám, trên cơ bản là tương đương với việc trêu chọc tất cả trùng tộc.
Vô số trùng tộc bò lên truy kích, bị Lục Diệp dẫn về phương bắc, sơn cốc bởi vì bầy trùng rời đi mà trở nên trống trải, bởi vì bên trong lỗ sâu liên tục không ngừng có trùng tộc leo ra, gia nhập đội ngũ truy kích.
Từ trên không trung quan sát, sau lưng Lục Diệp là đám trùng tộc hội tụ thành một đầu trường long, trực tiếp chui ra từ hố sâu.
- Thật sự có thể.
Hoa Từ sửng sốt một chút.
Vừa rồi, thời điểm Lục Diệp nói kế hoạch kia với nàng, Hoa Từ luôn cảm giác không đáng tin cậy, trùng tộc không có lý chí, chỉ tuân theo bản năng mà làm việc, nhưng bây giờ xem ra, chính là bởi vì không có lý trí nên mới có thể thuận tiện điều khiển.
Nàng ổn định lại tinh thần, theo Lục Diệp phân phó trước đó, dẫn mấy trăm tu sĩ Bích Huyết Tông cũng hướng về phương bắc, cách nơi đây ngoài mười dặm là trụ sở Thiên Sát Điện!
Bên trong trụ sở, Trấn Thủ Phó Sứ Trình Bác và một đám tu sĩ Thiên Sát Điện ở lại thủ vệ còn đắm chìm trong không khí bi thương và phẫn nộ, chẳng ai ngờ rằng, một trận tai nạn đang ầm ầm tới gần chỗ bọn họ, mà tai nạn này chính là đại lễ do Lục Nhất Diêp, người mà Trình Bác tâm tâm niệm niệm đưa tới.
Vào lúc này, Trình Bác đang mượn nhờ ấn ký của mình đưa tin với bản tông, báo cáo chuyện xảy ra ở trụ sở cho đám cao tầng bản tông, biết được bên này tổn thất thảm trọng như thế, một vị trưởng lão thổ huyết tại chỗ, ngã xuống đất không dậy nổi.
Tổn thất quá lớn, gần năm trăm tu sĩ bị diệt toàn quân ở bên trong lỗ sâu, đây là chuyện mà trước đây chưa từng xảy ra.
Ngay trong lúc hơn một trăm tu sĩ Thiên Sát Điện lưu lại thủ vệ đắm chìm trong bầu không khí bi thương không cách nào tự kềm chế, một tiếng nổ lớn bỗng nhiên truyền ra, ngay sau đó chính là động tĩnh do linh lực hỗn loạn.
Trình Bác đột nhiên ngẩng đầu, đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau khi kịp phản ứng, giận tím mặt:
- Lớn mật!
Không biết người nào lại dám công kích đại trận phòng hộ của trụ sở.
Trong lòng bi phẫn, Thiên Sát Điện tuy chỉ là bát phẩm, thế nhưng mấy thập niên lập tông, qua nhiều năm như vậy còn chưa bao giờ chịu qua nổi khuất nhục lớn như thế, bây giờ tu sĩ của trụ sở vừa mới chết vài trăm người, đã có kẻ dám đến đây công kích đại trận, thật sự coi Thiên Sát Điện là quả hồng mềm tiện tay có thể bóp sao?
Hắn lách mình ra ngoài, đi theo phía sau là nhóm tu sĩ trên mặt tràn ngập thần sắc bi phẫn.
Ngẩng đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy một thân ảnh bay múa trên trời, phía sau là một đôi cánh bằng linh lực màu đỏ rực.
- Người đến là ai?
Trình Bác gầm thét.
Tiếng hét này của hắn, giống như là đã hù dọa người tới, đôi cánh hỏa hồng sắc huy động một chút, cấp tốc đi xa, chớp mắt đã không thấy tăm hơi bóng dáng.
- Khinh người quá đáng!
Trình Bác giận không thể nuốt trôi, có chút không có hiểu rõ người kia rốt cuộc có ý gì.
- Sư... Sư huynh!
Phía sau hắn, giọng nói một tu sĩ bỗng nhiên run rẩy, sắc mặt sợ hãi chỉ về đằng trước:
- Trùng tộc, trùng triều!